- Ánh Tuyết!
Thanh Ly Tử kích động không ngừng, cố huy kiếm chém nốt mấy con U Hồn đang vùng vẫy dưới ánh nắng mặt trời. Hô một tiếng mừng như điên, dựng phi kiếm lên bay tới Từ Tuyết Nhi.
Mặt trời lên cao, từng tia nắng xua tan sương mù, đốt đám U Hồn thành tro tàn. Không một con nào có thể sống sót.
Đám Tu Chân giả như trút được gánh nặng, ngồi bệt hết xuống sân cỏ, vô cùng thê lương.
- Ánh Tuyết, quả thật là muội, tương tư thật khổ!
Thanh Ly Tử lại cao hứng vãi đạn, không thể đè nén tình ý được, vọt tới trước mặt Từ Tuyết Nhi.
Từ Tuyết Nhi khẽ nhướng mày, huy kiếm chỉ vào Thanh Ly Tử đang bay tới, mặt như băng sương nói:
- Thanh Ly Tử sư huynh, vài năm không thấy, công lực của ngươi tăng nhanh thật, nhưng đừng gọi ta như vậy... Bằng không, ta sẽ không khách khí đâu!
Sắc mặt Thanh Ly Tử trắng nhợt, chẳng qua đã quen sự "lạnh lùng" của Từ Tuyết Nhi rồi, cố gượng cười, chắp tay nói:
- Vi huynh đường đột, chỉ là nhìn thấy muội nên quá cao hứng, không tới Ánh Tuyết muội tử đã lĩnh ngộ được Nhất Kiếm Phong Tình, thật đáng mừng a!
Đồ chó hoang tiểu bạch kiểm, Tiêu Dực quệt miệng.
Từ Tuyết Nhi không nhìn Thanh Ly Tử, thả người bay xuống bên cạnh Tiêu Dực, ân cần vuốt ve mặt hắn, lấy khăn thơm ra lau mồ trên trán hắn, nói:
- Tiểu Dực, đệ có bị thương không? Vừa rồi tỷ tỷ ra tay không làm đệ sợ chứ?
Bị nhiều người như vậy, Từ Tuyết Nhi chẳng quan tâm, nhưng Tiêu Dực cũng có chút xấu hổ, đã lớn đầu thế rồi còn bị đối xử như trẻ con, khẽ đẩy tay Từ Tuyết Nhi ra.
Từ Tuyết Nhi lại không thèm để ý chút nào, nhẹ nhàng giữ tay hắn, nhìn mặt hắn thản nhiên cười, hờn dỗi nhéo cái mũi hắn.
- Đi thôi! Chúng ta trở về thôi, cứu Nhã Chỉ nha đầu kia trước rồi nói sau!
Từ Tuyết Nhi không thèm để ý đám tu chân giả, trong mắt chỉ có Tiêu Dực.
Nhưng ai để họ đi chứ, lão ni cô của Hằng Sơn phái đúng là người thứ nhất.
- Ngươi là môn nhân của Linh Bảo phái?
Tử Hà lão thái ngăn ba người lại, phất trần đầy máu chặn ngang trước mặt:
- Đem tiên thạch giao ra đây!
Từ Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, sát khí ẩn hiện,Thanh Ly Tử chạy tới giải vây:
- Ánh Tuyết, là muội lấy được Phạm Thiên Tiên thạch?
- Đúng thì sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn đến cướp?
Từ Tuyết Nhi bảo vệ Tiêu Dực ở phía sau, ánh mắt lạnh như băng quét tới Tử Hà lão thái, rất chi là gợi đòn. Tiêu Dực vui mừng, không ngờ Từ Tuyết Nhi lại ngang ngược như vậy.
- Ánh Tuyết... Ta sao có thể cướp đồ của muội chứ? Đều là người một nhà, mọi người bình tĩnh nói chuyện! Không cần tổn thương hòa khí, hai người chẳng lẽ không xem môn nhân của mình bị thương thế nào sao?
Thanh Ly Tử nói rất hợp lý.
Nhưng Từ Tuyết Nhi lại lạnh lùng nhìn đồng môn của mình, trong mắt hiện vẻ ảm đạm:
- Ta đã không còn là môn nhân của Linh Bảo phái nữa! Từ sớm đã không phải!
- Cái gì?
Từ Tuyết Nhi vừa nói xong, mọi người đều kinh hoàng. Nhất là đám đồng môn sư huynh đệ.
Đối với tu chân giả, sư môn không thể ly khai, dù chết hay sống cũng gánh cái danh sư môn trên đầu. Lời nói này không khác gì khi sư diệt tổ, mà sư tôn đối với nàng như con gái, sao lại nói ra lời ngu ngốc như vậy chứ.
Sắc mặt Tử Hà lão ni căng thẳng, rít lên một tiếng:
- Hay ột ma nhân khi sư diệt tổ, chân khí vừa rồi ngươi sử dụng, không phải là Bạch Sương Hàn Băng Khí của Linh Bảo phái, mà là tử linh chi khí, ngươi không phải là Tu Chân giả, chính là Tu Linh giả!
Một câu làm mọi người kinh sợ, cái gì gọi là Tu Linh giả, thì phải một lòng hướng ma. Lấy giết chóc, rút linh hồn người khác để tu luyện, Tu Chân giả càng hận Tu Linh giả hơn cả Ma tộc.
Thấy là giết!
- Đúng thì sao?
Sắc mặt Từ Tuyết Nhi chút tái nhợt, chua sót, nhưng khi nhìn Tiêu Dực, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
- Thì diệt hồn phách của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Một đạo sấm sét vang rền tựa như lưu tinh, khí thế vôi cùng bổ xuống đám Từ Tuyết Nhi.
Mắt thấy Từ Tuyết Nhi bị thiểm điện đánh, Thanh Ly Tử kêu thảm thiết. Mà Tử Hà lão thái bị bắn ra thật xa, mặt đất bị biến thành cái hố lớn bị đất vùi lấp.
- Hừ!
Một lão đạo râu tóc màu đỏ, đầu đôi lễ quan ung dung bay xuống từ không trung.
- Xích Dương đạo trưởng!
Sắc mặt Tử Hà tiên tử rất khó coi, còn có một chút sợ hãi.
- Sư thúc!
Thanh Ly Tử thảm thiết nói:
- Lão nhân gia ngài sao không rõ đã động thủ, nàng... nàng là Tuyết Nhi, là Tuyết Nhi đó!
- "Há, "Há, Linh Bảo phái Linh Tuyết Tử!
Xích Dương đạo trưởng sắc mặt có điểm xấu hổ:
- Ta thấy có người tự xưng là Tu Linh giả, trong lòng giận dữ liền xuất thủ, chẳng lẽ giết lầm sao?
Mịam lão thất phu này! Suýt nữa thì trúng lão nương, Tử Hà lão thái trừng mắt nhìn lão già ngu si này, nếu mình không chạy nhanh, Xích Dương Chân Lôi của lão mình đỡ không nổi...
- Trời ạ! Sư thúc, sao ngài lại làm thế chứ?
Thanh Ly Tử khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân mình yêu nhất bị chết dưới tay hắn mà mình không làm gì nổi.
Hố đất đột nhiên nổ tung. Một bóng trắng giống như u linh bắn về phía Xích Dương đạo trưởng.
Xích Dương đạo trưởng nổi giận gầm lên một tiếng, bắn một chưởng hỏa diễm về phía bóng trắng. Mà bóng trắng kia lại xuất ra một đạo băng sương, dù lửa nóng hừng hực cũng không làm tan chảy được nó.
Bóng trắng như linh xà gấp khúc, trên không trung bỗng dừng lại, một chưởng đánh xuống đầu vai của Xích Dương đạo trường, làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Liền lùi mấy bước, nhưng bóng trắng không để hắn né kịp, đánh liên tiếp khiến hắn phải kêu cha gọi mẹ.
- Nhóc con muốn chết!
Xích Dương đạo trường đột nhiên rút ra chiếc xích sắt, đưa Hỗn Nguyên chân khí vào, xích sắt mang theo ngọn lửa đâm xuyên qua bóng trắng tạc nổ dưới đất một cái hố. "Ầm!" Từ hố đất bay lên cái bóng trắng xinh đẹp kia. Hai tay xoắn xích sắt lại, đồng thời tay của Xích Dương đạo trường cũng bị biến dạng. "Cờ-cắc..." Tiếng xương gãy vang lên cùng với tiếng thét thảm thiết.
Chưa hết!
Bóng trắng phóng ra một dải lụa, Xích Dương đạo trường cao thủ sắp đột phá tới Phân Thần kỳ để thành tuyệt thế cao thủ, lại bị bóng trắng đánh cho như cái xác ướp, từ trên không trung nện xuống nền xi-măng.
Trường hợp quỷ dị như vậy, đến Thanh Ly Tử hay Tử Hà lão thái, cả đám Tu chân giả xung quanh đều muốn té ngã.
Nhìn thấy Từ Tuyết Nhi mặt lạnh băng lơ lửng trên không trung, Thanh Ly Tử nuốt nước miếng, trời ạ, Xích Dương sư thúc tu vi đã Hợp Thể kỳ rồi, quá mạnh mẽ như vậy rồi, dù mình có phân thân chưa chắc đã đánh nổi lão, Ánh Tuyết này... Thực lực nàng chỉ sợ tất cả đám xung quanh hợp lại cũng chưa chắc...
Thanh Ly Tử liền đổ mồ hôi lạnh.... Chẳng lẽ nàng không phải là Ánh Tuyết tiên tử, mà là Yêu Tinh biến thành?
- A!
Xích Dương đạo trường mặt đầy đất, vô cùng chật vậy nhìn Từ Tuyết Nhi đi tới, sợ hãi lùi lại, sắc mặt xanh mét, run rẩy nói:
- Tán... Tán Tiên...? Ngươi là Tán Tiên...!
Đừng nói bậy? Không thấy đám xung quanh bị dọa cho ngã hết sao?
Đúng vậy, mọi người đều té ngửa bởi câu nói của lão.
Nếu nói thần tiên chính là đã phi thăng, thì Tán Tiên bởi vì không muốn rời xa trần thế, sau khi ứng lôi kiếp, không phi thăng lên trời cùng tiên nhân, đối với Tu Chân giả, Tán Tiên không khác gì thần thánh, đối đầu với họ, chẳng khác gì châu trấu đá xe, muỗi đốt cột điện, kim đâm da bò, cò mổ đít voi, v.v Từ Tuyết Nhi đối mặt với chất vấn của Xích Dương đạo trường cũng chẳng tỏ vẻ gì, quét mắt nhìn đám người sắc mặt trắng bệch, lại lạnh lùng liếc Tử Hà lão thái đang run như cầy xấy, lạnh lùng nói:
- Còn ai muốn cản đường chúng ta không? Phạm Thiên Tiên thạch đang trong tay ta, muốn thì tới đây đi!
Câm như hến!
Không ai dám mở miệng!
Tất cả đều đứng thẳng như đang chào cờ...
Từ Tuyết Nhi nhìn đám đệ tử Linh Bảo phái, mắt lóe chút do dự, cuối cùng quay đi, kéo Tiêu Dực, không ai dám ngăn cản các nàng.
Ánh dương rạng rỡ đọng trên vai, nhưng không thể sưởi ấm cho trái tim đang băng giá của Tu Chân giả.
- Tiên thạch không thể bị lấy đi như vậy!
Tử Hà lão thái cắn răng nói, hung hăng tung người bay đi.
Thanh Ly Tử khuôn mặt đã vặn vẹo, nhìn Xích Dương đạo trường một cái, hai người cũng cắn răng bay theo.
- Phát Linh Bảo Hỏa Diễmm nói Đại sư tỷ đã xảy ra chuyện! Tiên thạch bị nàng lấy đi, hạ lạc không rõ.
Một đạo nhân nhìn bóng lưng của Từ Tuyết Nhi, nhíu mày, rốt cục cũng hạ mệnh lệnh.
Mà lúc này, vô số khói lửa, đạo bùa bay về hướng các sơn môn.
Mưa gió, lúc này mới bắt đầu.