- Đừng!
Tiêu Dực hoảng sợ nổi giận gầm lên, nhưng cái thước kia đã chạm tới lưng Từ Tuyết Nhi rồi, mỹ nhân rồi cũng ngọc nát hương tan.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Từ Tuyết Nhi như có mắt sau lưng, một tầng hào quang chặn chiếc thước lại, khiến nó bắn ngược về phía sau.
Nhanh như chớp mắt, Hư Hỏa một kích không thành, mà cả còn bị đông thành băng, khuôn mặt giận giữ đỏ như đít khỉ vẫn in trên mặt băng.
- Lớn mật, còn dám...
Lão đầu vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên dữ tợn, hô to một tiếng, nhưng chưa kịp nói hết, đã bị Từ Tuyết Nhi đánh một chưởng xuống, chưởng phong lạnh như băng, lòng bàn tay kết thành một tầng băng mỏng hướng về phía đỉnh đầu lão, lão này trong mắt đầy hoảng sợ, không kịp kêu đã bị Từ Tuyết Nhi như lôi đình đánh áu me tung tóe.
Đối mặt với tu vi khủng bố của Từ Tuyết Nhi, Tiêu Dực cùng Y Nhân sợ tới mức đứng chết trân tại chỗ.
Từ Tuyết Nhi thu tay về, trên trán toát mồ hôi, hiển nhiên cái Băng Sương thuật kia tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không đợi Tiêu Dực đặt câu hỏi, nàng đã kéo tay Tiêu Dực nói:
- Tiểu Dực, ngoan, mau cùng đi với tỷ tỷ.
Tiêu Dực bị nàng giữ chặt, một cỗ hàn khí theo lòng bàn tay đánh úp tới, muốn giãy dụa nhưng chẳng thể. Mình đã sắp ngưng kết Kim đan, ở trước mặt nàng giống như đứa trẻ yếu đuối vậy. Càng khiếp sợ lẫn tò mò.
Y Nhân thấy Tiêu Dực cũng bị Từ Tuyết Nhi không biết thật hay giả kéo đi, nàng lập tức cắn răng theo sau hai người. Từ Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng, trong mắt lóe lên tia sáng yêu dị, không nói gì thêm, chỉ lôi kéo Tiêu Dực đi vào một phòng làm việc,, đợi Y Nhân tiến vào, cửa chợt đóng lại, cả phòng tối sầm.
Trong bóng tối, Tiêu Dực cảm thấy được một cơ thể thơm tho tiến vào lòng. Chính là Từ Tuyết Nhi, hai cánh tay của nàng gắt gao ôm, cơ thể mềm mại thơm nức khiến Tiêu Dực kìm lòng không được mà ôm lấy chiếc eo mảnh của nàng.
- Tiểu Dực. Tỷ tỷ nhớ đệ muốn chết, nhớ muốn chết, ta mỗi ngày đều mơ thấy Tiểu Dực sẽ tìm đến ta...ta biết Tiểu Dự sẽ không để ta ở đây một mình mà.
Trong bóng đêm, mỹ nhân vừa khóc vừa nói, thân hình khêu gợi lạnh run, làm lòng người thương tiếc như khi xem phim Hàn, trong khoảng khắc này, Tiêu Dực chỉ nghĩ tới mình Từ Tuyết Nhi mà thôi.
- Sư tỷ... Tỷ làm sao vậy, hôm qua tỷ còn đi cùng ta mà? Sao mà như vài năm không gặp vậy?
Tiêu Dực vuốt ve vai Từ Tuyết Nhi, mềm mại thơm tho, hương tóc vấn vương, Tiêu Dực thực muốn che chở nàng mãi.
Từ Tuyết Nhi dường như không nghe thấy hắn nói, cứ khóc ô ô, hai tay từ eo đặt lên vai hắn. Tiêu Dực đột nhiên thấy môi mình như được hai cánh hoa thơm ngát ngậm lấy.
Rồi giọng nói như mộng ảo lại rơi vào tai hắn.
- Tiểu Dực, tỷ tỷ rất nhớ đệ!
Tiêu Dực khô cả môi, gắt gao ôm chặt lấy cơ thể ngát hương mềm nhũn của nàng, chiếc lưỡi đinh hương đang tách môi thuận thế chui tọt vào miệng hắn, thế rồi một bát "cháo lưỡi" bắt đầu.
Tiêu Dực điên cuồng xoa bóp lấy cặp mông to tròn khiến Từ Tuyết Nhi không ngừng rên ư ử.
Hôn một lúc, đột nhiên, Tiêu Dực nghe được tiếng Từ Tuyết Nhi nức nở, khuôn mặt chợt thấy ướt át, không khỏi thấp giọng nói:
- Sư tỷ, tại sao tỷ khóc? (DG: nghe giống bụt gạ hàng ghê ) - Ô... Tỷ tỷ muốn Tiểu Dực, nghĩ đến đời này không gặp lại đệ nữa!
Từ Tuyết Nhi dúi đầu vào bộ ngực tráng kiện của Tiêu Dực, khuôn mặt nóng bỏng áp chặt.
- Hấp à, hôm qua tỷ còn trong lòng ta đòi ngủ cùng còn gì!
Tiêu Dực vỗ vỗ mông đẹp của nàng. Lời nói đó lại khiến Từ Tuyết Nhi cả kinh, "lạch cạch" một tiếng, trong phòng đầy ánh sáng, chiếu rọi vào khuôn mặt đang kinh ngạc của nàng.
- Đệ nói cái gì? Hôm qua còn ở cùng ta?
Từ Tuyết Nhi không tưởng nổi nhìn Tiêu Dực, Tiêu Dực cũng chẳng hiểu gì nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng giống như Hổ tử, bị mắc chứng đãng trí?
Từ Tuyết Nhi sắc mặt âm trầm, lúc thì nhăn mày, lúc thì giãn mặt, trên mặt xuất vẻ ghen tị, sâu kín thở dài một tiếng:
- Nàng thật tốt số...!
Tiêu Dực choáng váng, không biết Từ Tuyết Nhi nói về ai, trong lòng vô cùng buồn bực, liếc mắt thấy Y Nhân đang cười đểu. Biết vừa rồi cảnh "cháo lưỡi" bị nàng thấy hết, không ngăn nổi a, Từ Tuyết Nhi thật sự rất nhiệt tình, làm mình cũng bị lây theo.
- Tiểu Dực, ngồi xuống trước đã! Tỷ tỷ nói cho đệ biết một số việc.
Từ Tuyết Nhi coi Y Nhân như không khí, kéo Tiêu Dực ngồi xuống ghế sa lon, Tiêu Dực lúc này mới phát hiện, đây chẳng phải phòng làm việc gì, mà một phòng ngủ trang trí xa hoa, có giường có có ghế, vách tường còn treo bảo kiếm cùng mấy bức tranh chữ, thậm chí còn vẽ cả mình nữa.
- Đầu tiên ta hỏi đệ một chút... Đệ sao tới được đây, đây là nơi không ra cũng chẳng vào nổi.
Từ Tuyết Nhi rót cho Tiêu Dực một chén trà, rồi ngồi xuống cạnh hắn, ngắm ngía hắn mọi lúc, tựa như không bao giờ chán vậy, trong đôi mắt còn hàm chưa ánh lệ nữa.
- Sư tỷ. Tỷ... tỷ có phải hồ đồ rồi không?
Tiêu Dực đưa tay sờ sờ trán nàng, vẫn mát mẻ mà, có sốt đâu. Nhưng Từ Tuyết Nhi như kiểu vài năm chưa thấy mình ấy. Vừa mừng như điên lại vừa ngây thơ đáng yêu, hơn nữa còn hạnh phúc cùng u oán. Tóm lại ánh mắt của nàng rất chi là phức tạp.
Tựa đầu áp vào ngực Tiêu Dực, phát hiện Tiêu Dực tựa hồ không cự tuyệt mình, ngược lại còn cưng chìu vuốt ve mặt mình nữa, Từ Tuyết Nhi liền không chịu nổi vừa vui vừa oán nói:
- Tiểu Dực của ta đã thay đổi rồi, biết săn sóc tỷ tỷ!
Tiêu Dực cảm thấy choáng đầu, Từ Tuyết Nhi giống như thay đổi thành người khác vậy.
- Ngọc Như Ý là Thạch Hổ đưa cho đệ phải không? Đứa nhỏ này, quả nhiên không nghe lời tỷ tỷ. Vẫn cứ theo ý mình! Ai!
Từ Tuyết Nhi than vãn một tiếng, bàn tay nhỏ bé nghịch tóc:
- Tiểu Dực, tu vi của đệ sắp tới Kim Đan kỳ rồi! So với tỷ tỷ dự đoán còn sớm hơn 2 năm! Mặc dù đối với Tu Chân giả thì rất vui, nhưng tỷ tỷ lại nguyện đệ là một người bình thường mà thôi. Đáng tiếc là không được, cũng chỉ tại hắn, đệ tới là tìm Phạm Thiên Tiên thạch phải không?
Từ Tuyết Nhi vỗ tay Tiêu Dực hỏi.
- Sư tỷ, tỷ tới cùng là đang chơi gì vậy? Nói mê hả? Mấy ngày nay tỷ không phải luôn ở cùng một chỗ với ta sao?
Tiêu Dực lại sờ trán Từ Tuyết Nhi, lại bị nàng nhẹ nhàng bắt được tay.
- Tỷ tỷ ở chỗ này đã vài năm rồi. Sao có thể ở với đệ chứ ngốc!
Từ Tuyết Nhi nhỏ nhẹ nói.
- Cái gì?
Tiêu Dực đột nhiên kinh hô một tiếng, Y Nhân một bên cũng sắc mặt trắng bệch, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng.
- Hẳn là như vậy, nơi này là ta, bên ngoài cũng là ta, chẳng qua bên ngoài là hồn phách của tỷ tỷ mà thôi!
Lời của Từ Tuyết Nhi làm Tiêu Dực lông tơ dựng đứng, nhìn Từ Tuyết Nhi như thấy quỷ, vô cùng sợ hãi.
Từ Tuyết Nhi cưng chìu nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu buồn bã:
- Kỳ thật do tỷ tỷ quá nhớ đệ, linh thức xuất khiếu, bị nàng trộm đi Khốn Tiên Thằng chạy ra ngoài Quỷ Vực, dùng Khốn Tiên Thằng tạo cơ thể để tìm đệ! Kỳ thật nàng chính là ta...ta chính là nàng, chúng ta không khác nhau chút nào, nếu như có thì nàng đã thiếu một đoạn ký ức, Tiểu Dực biết tỷ tỷ trời sinh không thể áp chế tính tình bạo ngược, luôn tìm đệ để trút giận. Nhưng mấy ngày nay, nàng đã phát tác chưa?
Từ Tuyết Nhi nói xong, khiến Tiêu Dực cũng phải nghĩ lại, trong thời gian này, ngoại trừ ôn nhu săn sóc ra, quấn mình như con mèo thì không có phát tác thì phải.
- Đệ đã vào đây rồi, nói vậy, nàng đã biết ta trong này sẽ bảo vệ đệ, cho nên mới yên tâm để đệ đi. Bởi vì thực lực của nàng không thể đối kháng với những tu chân giả như Hư Hỏa Chân Nhân, nói đến cùng nàng chỉ là một hồn phách, một hồn phách yêu thương đệ! Nàng sợ đệ vào đây rồi sẽ ghét bỏ nàng, nhưng lại muốn đệ đạt được gì đó trong này, ta nghĩ nàng đã suy tính thiệt hơn rồi.
Tiêu Dực nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng hơi chột dạ, cũng cảm động, nếu tất cả chuyện này đều là thật, Từ Tuyết Nhi bên ngoài sau vài hôm ngăn cản cũng để mình đi, trong lòng Tiêu Dực ngũ vị tạp trần, không biết rõ ràng cảm xúc đó là gì, chuyện này vừa thật vừa giả, chỉ có thể nghe Từ Tuyết Nhi nói, mình không thể phân biệt rõ ràng được.