Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ
Có khi nào các bạn tự hỏi tại sao ta tồn tại ? Đó mãi luôn là câu hỏi lớn nhất thời đại, đến tận bây giờ chưa có bất cứ câu trả lời nào thuyết phục cả. Nhà khoa học nói chúng ta tiến hóa từ vượn người. Các nhà hiền triết thời cổ đại thường nói rằng chúng ta được thần tạo ra, được Thiên Chúa tạo ra. Mẹ Âu Cơ, hay Nữ Oa Nương Nương.
Nhưng suy cho cùng chẳng ai chứng thực được điều đó, họ chỉ có thể chứng minh được sự xuất hiện của con người qua các nền văn minh cổ đại bị lụi tàn. Đã từng có một vài nền văn minh khoa học kỹ thuật tiên tiến còn hơn thế này, đồn đại truyền rằng thậm chí họ còn có vài mối giao hảo với người ngoài hành tinh.
Cuối cùng thì sao ? Nền văn minh đó cũng bị hủy hoại, và nền văn minh hiện tại cũng đã và đang trên vờ vực tuyệt chủng. Ngàn năm sau, khi con người hoàn toàn tuyệt chủng, rồi lại có một vài sinh vật khác giống con người vực dậy, những sinh vật bậc cao có trí thông minh. Họ lại tìm thấy nền văn minh của chúng ta ở đâu đó, rồi họ lại điều tra về chúng ta như những gì chúng ta đã từng điều tra về các nền văn minh ở hàng ngàn thậm chí hàng triệu năm trước.
Chiến tranh Thu Phong trải qua nhiều rồi, người chết hắn cũng chứng kiến nhiều rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn sống trong thời đại mạt thế, nơi mà con người chẳng thèm tranh đấu với nhau làm gì nữa. Họ làm tất cả chỉ để sinh tồn.
“Canh thời điểm tiếp đất của chúng mà tấn công. Tuyệt đối không tấn công từ dưới lên, cũng như tấn công từ trên xuống. Đánh chuẩn bắp chân càng tốt … hãy nhắm vào mắt chúng … Châu chấu không có khả năng tấn công, đừng để chúng ngộ sát chúng ta …”
Lúc này Thu Phong đứng trên mũi của con Dorbeman, hắn liên tục vận khí của mình chuyển thành màu vàng. Mơ hồ sau lưng hắn xuất hiện một tượng Phật, đồng thời hắn cũng liên tục truyền năng lượng vào thanh âm của mình vang vọng khắp rừng để nhắc chiến binh của mình cách chiến đấu.
100 người này là trong một nửa trong số những người giỏi nhất mà Thu Phong đem theo. Bọn họ có một nửa từ đội chiến binh và sát thủ, một nửa quân nhân ưu tú, một nửa thành viên Hắc Long Bang, một vài chỗ cho ba thế lực cảnh sát thành phố - BDP – nhà tù IUI.
Những gương mặt tiêu biểu bao gồm Hứa Tử Lệ - Abid – Tiger – Eryk – Hạo Nguyên – Xuân Tiến – Quang Định – Hà Hải …
Hà Hải thằng cu này chính là song trùng của Hà Hải thế giới kia. Hà Hải chính là bạn thân của Thiên Long ở thế giới cũ, cũng chính là em trai của người yêu hắn ở thế giới đó – Thu Hương. Thật tình nhìn Hà Hải làm Thu Phong nhớ đến Thu Hương. Tình cảm của hắn và Thu Hương chưa đến đâu đã phải xa cách, bây giờ mong rằng nàng không nhớ hắn nữa và tìm người mới.
Khi qua thế giới này, lần ra thủ đô, Thu Phong gặp chính là song trùng của Thu Hương, nhưng hắn không hề biết.
Còn thằng cu Hà Hải này, ở thế giới đây không phải là em trai của Thu Hương, bởi Thu Hương chỉ có một người anh trai mà thôi. Nhưng có một điều rất giống ở thế giới kia, chính là Hà Hải vẫn là bạn thân của Thiên Long.
Hồi còn học cấp 3, cả ngôi trường mà Thiên Long học khi đó, chưa ai biết thân phận của thằng bé. Kể cả giáo viên, tính cách Thiên Long hiền lành, đi học hay bị ăn hiếp bởi vẻ mặt đẹp trai khiến cho nữ sinh mê mệt, lại thêm việc học giỏi nữa.
Khi đó chỉ có một mình Hà Hải là ra tay bảo vệ Thiên Long. Thằng cu Hà Hải này, dù ở thế giới nào đi nữa, nó cũng có một mối liên kết nhất định với Thiên Long.
Khác với Thiên Long, Hà Hải là thân là một công tử của một nhà theo võ đạo truyền thống. Cực kì giỏi võ. Tuy nhiên Thu Phong chẳng biết bằng cách nào, mà một thằng cu chỉ mới 15 16 tuổi lại có thể bỏ học giữa chừng, tự kiếm tiền bay ra thành phố Quảng Phúc này để xin vào quân hắn.
Tất nhiên Thu Phong không quan trọng trình độ học vấn, cái hắn cần là kỹ năng chiến đấu và khả năng giải quyết tình huống, một vài ngôn ngữ cũng cần bắt buộc có. Hà Hải lại thông thạo tận hai thứ tiếng của Nguyệt Quốc và Hoa Lương.
Thân được đào tạo từ bé nên dễ dàng vượt qua bài kiểm tra thể chất, chưa kể với tâm lý cứng cỏi cùng quậy phá. Thằng bé mém chút nữa bị đánh rớt vì cách giải quyết tình huống của nó.
Có lần ông bà già của Hà Hải chạy đến quân khu tìm nó, đòi đem nó về mà không hiểu luật lệ của quân đội. Nếu Hà Hải trở về mà không được sự đồng ý của quân khu chắc chắn sẽ mang tội đào ngũ và phản quốc. Mà Hà Hải vì xích mích gì đó với gia đình, nó cũng không thèm trở về.
Dù có tiền có quyền, gia đình Hà Hải cũng đành bất lực trước quân đội. Và cũng chẳng một nhà tài phiệt nào ở miền Nam muốn dây vào nhà họ Nguyễn cả.
Trong quân Hà Hải xem quân đội như nhà thứ hai của nó, dưới sự ngưỡng mộ với Thu Phong cũng như sức mạnh của người anh trai trong truyền thuyết qua vài lời kể của Thiên Long khiến cho Hà Hải thần tượng Thu Phong như một vị thần. Giống hệt Hà Hải ở thế giới kia, chẳng khác một chút nào.
Do đó, Hà Hải cố gắng rất nhiều để luyện tập. Vì tuổi còn trẻ, đang trong quá trình phát triển, ban đầu Hà Hải có hơi đuối sức khi đuổi theo những người lớn tuổi hơn mình. Nhưng theo thời gian, vì xương cốt, thể chất đang đà phát triển khiến cho Hà Hải tiến bộ cực kì nhanh chóng.
Và ngày hôm nay, Hà Hải một thằng cu chỉ mới 16 tuổi đã có thể đứng trong hàng ngũ được phép đi săn và trải nghiệm thế giới mạt thế. Đối diện với nguy hiểm và sự chết chóc. Nhưng trong mắt thằng bé đây là một cơ hội, nó trải chưa nhiều nó chưa trải nghiệm cái chết, nó không biết cái chết kinh khủng như thế nào. Chỉ cần một sai lầm liền có thể bỏ mạng, nhưng Hà Hải vẫn không quan tâm chuyện đó dù Thu Phong nhắc rất nhiều lần.
Hà Hải học nội công bên trong quân đội rất nhanh. Cơ hồ đã kích hoạt đến kinh mạch thứ 29 trên tổng thể 108 đường kinh mạch. Với cùng một độ tuổi, Thu Phong vẫn còn đang vất vả luyện thể chất, thậm chí còn chưa gia nhập quân đội chịu sự cực khổ như thế này, thế mà Hà Hải vẫn và đang trải qua, chẳng có một chút nào nhụt chí.
Nếu ngày hôm nay nó sống sót, nó lĩnh hội được những gì nó trải nghiệm chắc chắn sau này thằng bé sẽ trở thành một chiến binh.
“Ba – mẹ … Quốc Thiên, Thiên Long … mọi người ổn không ?”
Ở vị trí trên cao, Thu Phong nhìn Hà Hải liền nhớ đến gia đình của mình. Hắn buông vài lời cảm thán.
Hắn phải thật bình tĩnh, không được để bản thân giao động. Chỉ cần hắn hấp tấp, làm sai một việc nào đó sẽ khiến cho toàn bộ những người theo hắn chết sạch. Hắn cần phải từ từ đào tạo họ, chẳng có con đường tắt nào dẫn đến thành công cả.
Lúc này ở phía dưới, con người và chó biến dị. Một người một chó phối hợp với nhau tấn công 3 400 con châu chấu khổng lồ đang bật nảy trên không trung.
Trận này Thu Phong không lãnh đạo, hắn chỉ đứng chỉ ra cho mọi người cách chiến đấu với những con châu chấu này qua cách quan sát điểm yếu của hắn mà thôi. Còn vai trò lãnh đạo Thu Phong giao cho Hứa Tử Lệ.
Hứa Tử Lệ như đã nói hắn có một ánh mắt quan sát tuyệt vời, đưa ra tình huống chiến đấu tốt nhất trong một thời gian ngắn. Một con người biết điểm yếu và điểm mình bản thân nằm ở đâu, từ đó Hứa Tử Lệ đưa ra phương án tốt nhất.
Lúc này đàn châu chấu đã vượt qua mấy con đều bị Thu Phong dùng Như Lai Thần Chưởng một chiêu đánh nát.
Nhưng số lượng châu chấu vượt qua càng lúc càng nhiều khiến cho Thu Phong nhíu mày, hắn hô lên với Hứa Tử Lệ:
“Tử Lệ ! Anh có lãnh đạo được hay không ? Tổng cộng 19 con châu chấu đã trốn thoát rồi … Không được thì để tôi tìm người khác !”
Hứa Tử Lệ đang mài miệt chiến đấu, hắn đang cố gắng tìm cách chiến đấu thích hợp nhất từ đàn châu chấu này. Nhưng không hiểu sao chúng vẫn có thể vượt qua được.
Tất cả những điểm yếu và điểm mạnh, cách thức tấn công Thu Phong đều đã nói hết. Nó rất hiệu quả cho đến khi Thu Phong vừa lên tiếng, một tiếng thét vang lên :
“A a a a a a …..”
Sau bóng rừng, Hứa Tử Lệ không thể nào nhìn thấy được người bên kia bị gì. Hắn lập tức phi chó chạy sang, liền thấy một quân nhân bị rạch một đường ngay ngực làm lộ ra da thịt, máu bắt đầu chảy ra.
“Chuyện gì xảy ra ?”
Hứa Tử Lệ hô lên với người gần đó …
“Hắn ta cố gắng bắt một con châu chấu nhảy trên cây thì bị nó đá trúng người văng xuống thưa đội trưởng …”
Nghe xong Hứa Tử Lệ im lặng.
“Đưa người này đến vị trí của thủ lĩnh, ở đó có quân y … nhanh lên !”
“Rõ !”
Dứt lời người kia nhảy xuống ôm ấy thân thể đang bị thương của đồng bạn mình rồi nhảy lại lên người con chó biến dị của hắn sau đó di chuyển về phía của Thu Phong.
Đứng phía trên, Thu Phong nhìn thấy hết tất cả. Đã một vài người bị thương rồi, đàn châu chấu thực sự vẫn chưa đến đây. Chỉ mới có khoảng vài chục con chạy đến trước, vậy mà đã có vài con vượt qua.
Câu nói vừa rồi của Thu Phong truyền ra Hứa Tử Lệ không thể trả lời. Bởi Thu Phong truyền lực bằng năng lượng của mình, thủ thuật đó Hứa Tử Lệ vẫn chưa làm được. Nhưng hắn vẫn đang cố tìm cách.
Trong tình huống này Hứa Tử Lệ không thể nào vội vã được. Bầy châu chấu còn đang tiến về đây, mà người mình đã rã ra để chặn chúng lại, đội hình này cực kì lộn xộn, nhưng tập hợp lại thì không thể nào đối phó đủ với chúng.
Suy nghĩ trong đầu Hứa Tử Lệ luân chuyển. Hắn bắt đầu đạp lên lưng con chó của mình rồi nhảy lên ngọn cây cao nhất quan sát.
Trên đó hắn thấy được toàn cảnh bầy châu chấu đang tiến đến đây rất nhiều.
‘Cây … và đất ? Đúng rồi … khu rừng cây này hơi thưa thớt, chúng nhảy vào các vị trí bất định, nhưng chỉ cần có chỗ đáp chúng liền bật đi. Một vài con nhảy xuống đất rồi bật lên, một vài con chỉ cần đáp xuống một ngọn cây cũng có thể bật đi … Như thủ lĩnh nói, chỉ có thể tấn công chúng khi chúng đáp xuống chuẩn bị cho bước nhảy tiếp theo thì mới có thể tấn công …”
Hứa Tử Lệ liên tục suy nghĩ trong đầu, vài giây sau hắn nảy ra một ý tưởng liền cưỡi chó phi về phía Thu Phong.
Chừng vài giây sau Hứa Tử Lệ đứng bên cạnh Thu Phong hô lên :
“Thủ Lĩnh xin anh hãy truyền lời của tôi cho mọi người …”
“Được !”
Đứng tại đó, Thu Phong nở nụ cười gật đầu.
“Tất cả mọi người nghe đây … Quân ta chia làm hai lực lượng chính và một lực
lượng phụ. Lực lượng đầu tiên là quân tiên phong, đứng ở vị trí cách 100 mét
tính từ vị trí thủ lĩnh. Lực lượng này bao gồm những người sở hữu chó biến dị
cao từ 4 mét đổ lên, chiến đấu dưới mặt đất, không chiến đấu trên cây.
Lực lượng thứ hai là lực lượng đột kích, chủ sỡ hữu chó biến bị dưới 4 mét, ưu
tiên nhanh nhẹn đứng phục kích ở trên cây, đoán đường đáp của châu chấu và tấn
công trên cây. Lực lượng đột kích chiến đấu ở khoảng cách 50 mét từ vị trí của
thủ lĩnh.
Nếu ai cảm thấy mình thích hợp chiến đấu trên cây hơn dưới mặt đất, hắn tìm và
đổi chó cho nhau. Tức thì thực hiện. Mỗi lực lượng là 40 người.
Số người còn lại tập hợp lại vị trí của thủ lĩnh, cùng tôi giải quyết những
con châu chấu bỏ chạy …”
“Hết chưa ?”
Hứa Tử Lệ vừa dứt lời Thu Phong liền quay sang hỏi.
Nhận lại cái gật đầu nhẹ của mọi người, Thu Phong lập tức vận năng lượng lên phổi và toát ra từ cổ họng.
“Mọi người nghe đây … đây là lời truyền đạt của đội trưởng Hứa Tử Lệ, nghe theo và thực hiện ngay lập tức … …”
Sau khi Thu Phong truyền đạt tất cả nội dung chưa đến 10 giây. Tất cả mọi người đều phân chia công việc cho nhau một cách cực kì chuyên nghiệp.
Lúc này gần 20 người còn lại cưỡi chó biến dị chạy đến trình diện trước mặt Thu Phong.
Thấy thế Hứa Tử Lệ bên cạnh liền lên tiếng:
“Theo tôi … chia nhau 10 người trên cây, 10 người dưới đất, quan sát và báo cáo tình hình cho nhau. Con nào vượt qua giết !!”
“Rõ !”
Dứt lời tất cả mọi người bao gồm cả Hứa Tử Lệ liền cưỡi chó chạy đến vùng đất sau lưng Thu Phong.
Cảnh tượng đó khiến Thu Phong gật đầu hài lòng. Hắn bắt đầu thu lại khí tức của Như Lai Thần Chưởng. Chỉ còn giữ lại cặp mắt xanh để quan sát.
Hứa Tử Lệ làm như vậy tức là đã nghĩ chu toàn, không còn cần hắn phải cản mấy con châu chấu chạy thoát. Kế hoạch chiến đấu rất tốt, có ba bức tường mà đám châu chấu này phải vượt qua nếu muốn tiến vào trong thành phố. Ban đầu 100 người chỉ là một mớ hỗn độn, nhưng nhờ Hứa Tử Lệ tất cả đều đâu vào đó.
Chiến đấu thực sự bây giờ mới bắt đầu.