Chương 408: Biến Dị Lần 2.

Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ

Bầu trời toàn thế giới rực lên ánh sáng chói sau vài giây rồi biến mất. Hiện tượng lạ ấy xảy ra khiến một số người chứng kiến trở nên bàng hoàng.

Thành phố Quảng Phúc khi ấy mới là ban đêm. Thu Phong đang đứng ngoài ban công của một căn hộ ở tạm. Bầu trời rực sáng khiến Thu Phong cảm giác được có điều gì đó không ổn sắp ập đến.

Nếu thế giới vẫn còn điện đóm, chắc chắn các nhà khoa học sẽ giải thích hiện tượng này chính là tia sáng vũ trụ chiếu vào trái đất. Nó chỉ vô tình chiếu đến và không mang đến tác hại gì cả.

Trong lịch sử loài người cũng đã có rất nhiều lần tia sáng ngoài vũ trụ đâm thẳng vào trái đất. Nhưng lần này bất đồng, đó là hai luồng ánh sáng, từ hai vị trí khác nhau đâm vào hai đầu cực của trái đất.

Nguồn ánh sáng đó chính là năng lượng, nó không chỉ đâm vào bề mặt trái đất mà thậm chí còn đâm xuyên cả vào lõi trái đất. Khiến bề mặt lõi trái đất dường như nóng thêm vài phần.

Tất nhiên Thu Phong chỉ là con người, hắn không thể nào biết được chuyện này. Tuy nhiên Thu Phong cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt xanh của hắn lập tức bật lên.

Hắn chẳng biết sao lại sử dụng con mắt vào lúc này. Thay vì tiếp tục ngắm nhìn bầu trời, Thu Phong ngó xuống dưới đất, nơi mà con người của thành phố vẫn chưa ngủ. Họ đang nhộn nhịp nấu từng thớ thịt cá sấu được Thu Phong ban phát hồi lúc sáng. Tuy nhiên với số lượng người quá nhiều, dù là con cá sấu dài 30 mét đi chăng nữa, nếu phân ra cho từng người, họ chỉ được ăn một miếng nhỏ xíu cỡ bằng nửa nắm tay con nít.

Dù là nhỏ bé như vậy, nhưng đã bao lâu họ không ăn thịt rồi ? Từ khi thế giới mất điện, cũng khoảng một tháng trời, rồi thiên tai xảy ra. Chỉ 3 ngày, chính xác 3 ngày, không có nguồn điện, không có đồ đông lạnh, tất cả thịt đều bị thối rửa. Họa may chỉ có một số ít đầu bếp biết thế nào là thịt xông khói, họ tự xông khói thịt và giữ thịt tồn tại lâu hơn.

Ít thịt là vậy, nhưng may thay con người vẫn còn gạo, dù ít nhưng cũng đủ dùng. Một bữa ăn tạm bợ lấp được phần nào bụng đói của con người chúng ta.

Nhìn cảnh tượng đó, Thu Phong thầm thở dài một hơi, hắn cần phải huấn luyện mọi người hơn nữa. Dẫn dắt họ đi săn, một mình hắn không thể nào làm hết được. Cá sấu không săn được thì ta săn những con vật nhỏ hơn, khu rừng kia, Thu Phong chỉ khám phá một góc bé tí tẹo của nó, đúng hơn vừa vào đã gặp con cá sấu rồi. Hắn không có cơ hội đi khám phá thêm.

Cơ hồ mọi chuyện trong thành phố đã ổn thỏa, nguồn lương thực của quân đội chắc còn dùng được một ngày nữa. Ngày mai hắn nhất định sẽ dẫn mọi người đi săn, nhưng trước tiên chỉ có thể dẫn theo vài đội từ Hắc Long Bang và quân đoàn của hắn.

Tính toán số lượng cỡ 100 người là đủ. Hắn sẽ làm các công việc còn lại, giết những con quái khổng lồ …

“Cái gì kia ?”

Thu Phong tập trung ánh mắt vào một con chó, nó bỗng dưng lăn đùng ra dãy dụa trông rất đáng sợ.

Tức thì Thu Phong tung người nhảy thẳng xuống dưới.

“Tránh xa ra !”

Trên bầu trời tiếng thét của Thu Phong vang dội xuống dưới, quân đội và người dân thấy thế lập tức tản ra.

“Grào … !!!”

Con chó biến dị vẫn còn đang lăn lộn qua lại đau đớn như ai đang đánh bả nó. Nó quằn quại, cào xuống mặt đất, rồi lại nhảy lên trời xong cắm đầu xuống đất.

“Đùng đùng đùng …”

Cứ thế, Thu Phong đứng quan sát từng cử chỉ của nó. Chẳng lẽ nó phát dại ? Không thể nào …

“Ẳng …”

“Rầm …”

Bỗng con chó đứng dậy ẳng lên một tiếng rồi lăn ra nằm bất động … hơi thở yếu ớt, mắt nhắm tịt lại. Cơ thể to lớn đó của nó dường như đã chết.

“Ẳng ~~~ ẳng ~~~”

Bất chợt toàn thành phố đều vang lên những tiếng kêu thảm thiết của bầy chó, tất cả chúng đều kêu lên một tiếng rồi nằm lăn ra bất động.

Thấy lạ Thu Phong lập tức khinh công bay lên tòa nhà cao nhất cần đó, hắn đứng trên sân thượng nhìn xuống khu vực xung quanh. Quả thật tất cả những con chó biến dị khác đều lăn đùng ra đấy, như thể chúng đã chết.

“Gâu !”

“Mực ? Mày ở trên này khi nào ?”

Tiếng sủa con Mực vang lên, Thu Phong lập tức quay đầu lại. Con Mực nằm đó, nằm trên một cái biển quảng cáo đổ nát, lười nhác nhìn Thu Phong.

Ánh mắt của nó bình thản đến lạ thường, như thể chuyện xảy ra cho những con chó ở phía dưới chả là gì đáng để nó quan tâm cả.

Thu Phong nhìn vào biểu cảm của nó, hắn nhíu mày một hồi lâu sau mới quyết định giãn cặp lông mày mình ra. Con Mực này, nó là đầu lĩnh của bầy chó. Mà một con đầu đàn trong thế giới hoang dã phải có trách nhiệm lo cho đàn của mình.

Đàn chó của nó bị như thế này. Nó không lo lắng, thì việc gì Thu Phong phải lo lắng.

Phía dưới con người bắt đầu hoảng loạn, tự nhiên tất cả chó trong thành phố lăn đùng ra ngã ngửa. Khiến cho người dân cảm thấy bàng hoàng hơn bao giờ hết. Không ai dám rời đi, cũng không ai dám tiến đến thân hình của những con chó khổng lồ này.

“Thình thịch …”

“Thình thịch …”

“Thình thịch ~~~”

Toàn thành phố vang lên những tiếng tim đập, tiếng tim ấy phát ra thì chính cơ thể của những con chó.

Quái lạ, làm sao tim chúng đập to đến thế ?

“Ê ! Hình như con chó này đang nhỏ lại …”

Không biết là ai đã hô lên, một bà cô nào đó chỉ vào con chó khổng lồ trước mặt mình. Trước khi nói điều ấy, bà ta đã dụi mắt hai ba lần rồi mới quyết định nói ra.

Quả thật như mọi người thấy, Thu Phong cũng thấy điều đó, tất cả những con chó nằm xuống đang thu nhỏ người lại.

Vài người thắc mắc, vài người trở nên vui mừng. Nhưng Thu Phong hắn vẫn tĩnh lặng quan sát.

Có lẽ vài người vui mừng, chính là tưởng bầy chó trở lại dạng bình thường, đồng thời sinh vật trên thế giới cũng trở lại bình thường. Họ sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Nhưng không. Vài phút trôi qua, cơ thể của những con chó biến dị ấy chỉ nhỏ đi một chút xíu mà thôi.

Ví như một con Bẹc tính chiều dài cơ thể nó dài đến 15 mét, cao khoảng 8 9 mét. Thì giờ nó thu nhỏ xuống, chiều dài nằm vào 10 mét, cao tận 5 6 mét. Vẫn quá lớn, quá khổng lồ.

Có điều do sắc trời đã tối, ánh lửa không đủ soi sáng cho bọn họ, nhưng với ánh mắt của mình Thu Phong thấy một vài sực khác biệt. Nó đủ lớn để đôi lông mày Thu Phong nhíu lại một lần nữa.

Răng nanh của chúng mọc dài hơn, móng vuốt sắc bén hơn. Một vài con đuôi của chúng còn mọc ra cả gai nhọn ẩn sau lớp lông dày. Ngoài ra cơ bắp cũng rắn chắc hơn, tức thể chất của chúng lại vượt bậc thêm một tầng cao mới, chưa kể đến việc năng lượng của chúng ban đầu đã rất lớn rồi, nhưng sau khi thu nhỏ lại, chúng vẫn giữ nguyên lượng, nhưng chất lại tăng vọt. Nó đậm đặc hơn, những dòng khí trắng dần hóa thành màu xanh lá cây.

Màu xanh này trông rất kỳ lạ, không giống năng lượng của cây cỏ, nó đặc hơn rất nhiều.

“Bịch bịch …”

Toàn thành phố những con chó biến dị bất đầu tỉnh dậy. Chúng đứng lên, gương mặt trở nên hung tợn hơn lúc trước một phần, cơ thể coi bộ nhỏ hơn chứ không yếu hơn. Nó mang đến cảm giác rờn rợn cho người dân xung quanh chúng.

Một số con tỉnh dậy, mặt nó tuy hung dữ nhưng vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Dẫu thế vẫn có một số con bắt đầu thay đổi thái độ, nó nhìn chằm chằm vào con người gần nó, miệng nó bắt đầu gầm gừ, răng nanh nhe ra, như thể chuẩn bị tấn công con người vậy.

“Grừ ~~~ …”

Thấy hành động của một con chó biến dị đang đe dọa chuẩn bị tấn công người dân khiến cho cơ thể của Thu Phong căng lên.

“Chết rồi …”

Số lượng chó quay sang đe dọa con người càng lúc này nhiều. Thu Phong đầu óc xoay chuyển, hắn phải làm gì nó, nếu những con chó này thực sự tấn công con người trong thành phố nó sẽ trở thành một thảm họ. Chẳng mấy chốc con người sẽ chết dưới miệng của chúng.

Đúng thời điểm này, con Mực lê lết thân thể lười nhác của nó đến bên cạnh Thu Phong.

Thu Phong im lặng, bởi vì bây giờ, khí thế trên người con Mực càng lúc càng tăng lên. Dần dần một dòng hắc khí tỏa lên bầu trời.

“Gầm !!!!!!!!!!!!”

“Đùng ….”

Tiếng gầm phát ra từ miệng con Mực, nó gào lên một hơi, tiếng nổ lớn vang lên. Sóng xung kích lấy nó làm trung tâm tỏa ra toàn bộ thành phố. Mạnh đến mức khiến Thu Phong phải vận sức mới có thể đứng vững được, toàn bộ bê tông dưới chân hắn bị nứt toác ra.

Tiếng gầm ấy tiếp tục vang xa, cả bầu trời như nổ tung chỉ vì một gầm đó.

May là con Mực đứng ở trên tòa cao ốc, tiếng gầm của nó tạo ra sóng xung kích có mức độ tàn phá cực kì lớn. Sóng xung kích ấy bây giờ đã lan ra đến mấy ngọn núi xung quanh.

“Rắc rắc …”

“Ầm ầm ầm …”

Phía xa xa, nhìn vào mấy ngọn núi, Thu Phong thấy từng cái cây, từng cái cây một đổ xuống.

Hắn là người đứng ngay gần sóng xung kích nhất, nên hắn rõ cái mức độ tàn phá nó lớn đến nhường nào. Những tòa nhà xung quanh, chịu đựng được qua cơn lũ và cơn sóng thần, chúng không sụp đổ. Ấy thế mà nhờ một pha vừa rồi của con Mực đã khiến tường của mấy tòa nhà đó nứt ra nho nhỏ. Cũng may, cửa kính đã vỡ sạch do thiên tai, nên không có bất cứ một tòa nhà nào bị vỡ kính.

Tiếng gầm con Mực trôi đi, tất cả những con chó phía dưới, hung dữ hay ngơ ngác. Tất cả chúng đều làm chung một hành động. Quay đầu về phía con Mực và cúi xuống.

“Ít ít ~~~”

Tiếng ư ử của đàn chó biến dị vang lên.

Thu Phong hiểu rồi, theo một cách nào đó, sức mạnh của chúng tăng lên một cách khó hiểu. Nên chúng bắt đầu tự kiêu, không xem con Mực vào mắt và định tấn công con người. Nhưng không, con Mực, nó đứng đó, chỉ một tiếng gầm, nó đã chứng minh thực lực của một con đầu đàn.

Tuy nhỏ, nhưng bất cứ con chó biến dị nào, dù mạnh mẽ đến đâu đều phải cúi đầu trước nó.

Cảnh tượng này khiến Thu Phong khá rung động.

Tuy nhiên sau vài giây hắn bắt đầu suy nghĩ.

“Tại sao đàn chó lại biến dị thêm lần nữa ? Chắc chắn chúng đã trở nên mạnh hơn … như vậy không tốt một chút nào.”

Đứng trên đỉnh tòa nhà cao ốc, gương mặt Thu Phong giờ còn trầm trọng hơn cả lúc mấy con chó đe dọa đến con người nữa.

Bởi vì, nếu cứ thế này, không chỉ riêng đàn chó, mà toàn bộ sinh vật khác đều biến dị thêm lần nữa. Chúng thu nhỏ người lại, như vậy càng khiến chúng nhanh hơn mà thôi, chưa kể sức mạnh của chúng tăng lên.

Con người còn chưa kịp thích nghi với thiên tai này, thì hết lần này đến lần khác luôn có mối đe dọa lớn hơn cho con người. Thực sự con người sẽ diệt vong cả sao ?