Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ
Thu Phong phóng hết tốc lực lao đến chân núi vị trí của Lục Nương. Phía xa xa hắn thấy đoàn người đã di chuyển hết xuống núi, thân hình Lục Nương còn đó, nàng đang nắm tay hai đứa bé thong thả mà đi.
Dù trong thời mạc thế, sắc đẹp của nàng vẫn xinh đẹp hơn vạn vật. Dù cỏ cây rậm rạp mang đến khí tức tươi xanh khỏe khoắn vẫn thua lấy sắc đẹp của nàng. Lục Nương là thế, một tuyệt sắc giai nhân trước giờ không ai sánh bằng.
Nhưng tại sao càng nhìn hắn lại càng nhớ đến Nhược Y, là Nhược Y của thế giới bên kia chứ chẳng phải Nhược Y của thế giới này.
“Em !”
Lục Nương đang thất thần dắt theo hai đứa trẻ bỗng nhiên Thu Phong từ đâu xuất hiện cùng con Mực khiến cho cô giận bắn cả mình.
“Bẹp !”
Cô đánh khẽ lên vai hắn một cái rồi nở nụ cười.
Sau đó Thu Phong cùng cô lẳng lặng mà đi về phía thành phố.
Mấy ngày nay, Lục Nương, một người phụ nữ xinh đẹp chân yếu tay mềm đã rất vất vả trong việc chạy đôn chạy đáo để lánh nạn. Gương mặt mệt mỏi kia cùng nỗi muộn phiền lo toang cho hắn, Thu Phong cảm nhận được điều đó.
Bằng chứng cho thấy rằng khi hắn đi, nàng chẳng dám nói câu nào, cũng chẳng thể mở miệng dặn hắn hãy cẩn thận. Bởi nàng tin người đàn ông của mình, cũng chính vì thế, không nói được điều muốn nói nên Lục Nương luôn luôn lo lắng cho Thu Phong.
Cô không dám nói ra bất cứ thứ gì để rồi Thu Phong lại vướng bận, lại suy nghĩ làm việc không hiệu quả. Một người phụ nữ chân yếu tay mềm có thể làm gì trong thời mạt thế này chứ, cô giờ chỉ có thể nấu nướng cho hắn, đan cho hắn một vài chiếc áo ấm mà thôi. À … còn có thể sinh con cho hắn nữa chứ.
Nghĩ thế nụ cười trên môi Lục Nương khẽ cong lên. Thu Phong thì chẳng thể nào đọc được suy nghĩ người khác, hắn cứ sóng vai đi cùng Lục Nương mà thôi.
Có hắn ở đây, hắn không muốn bất cứ thứ gì gây tổn hại đến nàng. Lúc này dường như đoàn người đã bắt đầu đi vào bên trong thành phố.
Thu Phong cảm nhận được một vài sinh vật to lớn hơn bình thường tồn tại bên trong thành phố.
“Vù …”
Bất chợt một bóng đen chạy xoẹt qua, nó phi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Không chỉ một, mà rất nhiều bóng đen sau đó.
Mắt của chúng đỏ rực núp sâu vào những góc tối ánh nắng không chiếu tới được, rất khó để biết chúng là sinh vật gì. Nhưng Thu Phong có thể thấy được chúng, chúng là lũ chuột, hiển nhiên là lũ chuột biến dị. Chúng to lớn, mập mạp, tính cả đuôi có thể dài tận 3 mét.
Vào mấy ngày trước, lũ chuột chỉ có thể trốn chui trốn nhủi để ăn trộm thức ăn của con người. Chúng không phải là loại động vật nhút nhát, mà là loại động vật có trí khôn cực cao. Ngoài chó và mèo, thì chuột là loại động vật hiểu rõ bản năng của con người nhất. Chó và mèo có thể thuần phục con người, nhưng chuột thì không, nó chẳng bao giờ có thể tin tưởng con người, nó luôn ăn cắp thức ăn và chạy trốn khỏi con người, nó luôn chạy trốn khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên khi vào bước đường cùng, nó sẽ chống chọi một cách hung bạo hơn bao giờ hết, nó còn biết trả thù nữa cơ. Ví như buổi sáng bạn phang vào người nó một cây chổi và may mắn nó chạy thoát được, buổi tối nó sẽ đến bên người bạn, cắn rụng mất một vài thứ gì đó trên người bạn. Ví như lỗ tai, môi, hay mũi chẳng hạn.
Thu Phong đã từng chứng kiến đồng đội của mình ban đêm hắn ta bị tấn công bởi sự trả thù của lũ chuột, ký ức đó quả thật là một thảm họa. Tuy người đồng đội đó không chết, nhưng cậu ta phải đi điều chỉnh lại tâm lý một phen vì có con chuột cắn đứt mất bộ phận sinh nở của cậu.
Và đó là khi lũ chuột yếu ớt hơn con người nó còn làm thế. Trí khôn, sức mạnh của loại chuột chắc chắn đã được nâng lên một tầm cao mới. Và bằng cách nào đó chúng sống sót được qua trận đại hồng thủy và sóng thần. Chúng ở đây, trong cơ thể to lớn, trốn vào những góc khuất che đi cơ thể to lớn của chúng.
Và chúng yên lặng quan sát con người. Thu Phong không biết chúng sẽ làm gì. Con người bị mất điện đã lâu, nguồn lương thực khan hiếm, đến loài người còn đói khát huống chi loài chuột. Hiển nhiên đây là những con chuột đang cực kì đói khát muốn tìm kiếm một nguồn thức ăn.
Chúng chẳng có thể săn được loài động vật nào to lớn hơn chúng cả. Tuy nhiên bây giờ, con người đang nhỏ bé hơn chúng, yếu ớt hơn chúng, liệu chúng có tấn công không ?
Tất nhiên là có.
“Chíp chíp …”
Tiếng chíp chíp lớn vang lên.
Tức thì bóng hình màu xám lao ra từ bóng tối của một tòa nhà gần đó, nó chạy nhanh như điện nhảy vồ tới há cái răng chuột của nó ra hòng táp vào đầu một quân nhân đang vác súng đi tại đó.
Người quân nhân đó còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, hắn đã thấy thủ trưởng của mình xuất hiện bên cạnh tự khi nào.
“Hổ Hình Quyền !”
Thì thào một câu, Thu Phong thủ thế như một con hổ, hắn co năm đầu ngón tay lại nắm lấy đầu to bự của con chuột nện thẳng xuống dưới đất.
“Rầm !!”
“Chíp chíp …”
Xương sọ con chuột vỡ nát, cơ thể nó giật giật vài cái rồi chết đi.
Đứng tại đó, Thu Phong dừng lại, không tiếp tục săn đón những con chuột khác nữa. Thay vào đó khí thế trên người hắn bộc phát ra, sát khí tuôn trào cuồn cuộn ra ngoài, nhiệt độ xung quanh Thu Phong như giảm xuống vài ba độ, khiến cho người khác bên cạnh cảm thấy rùng mình.
Nhưng sợ hãi nhất vẫn là lũ chuột biến dị, chúng rụt rè thu mình vào trong bóng tối, rồi từ từ quay ngoắt người đi chạy trốn.
Thu Phong không thể nào đối phó hết được với lũ chuột đông đúc và nhanh nhẹn này để bảo vệ cả đoàn mấy trăm ngàn người này được. Thay vào đó, hắn đe dọa chúng sẽ nhanh hơn.
Giết một con làm gương, sau đó tỏa ra sát khí.
“Sao lại có con chuột lớn thế này ?”
“Không biết … dường như tôi còn thấy có mấy con chim bồ câu khổng lồ vừa bay ngang qua nữa kìa …”
Người dân phía sau đi lên trên đây, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, đoàn người khá dài. Người này đồn thổi người kia về việc con chuột khổng lồ bị giết chết giữa đường, dù là thế, dù bàn tán họ vẫn cứ di chuyển.
Lúc này Thu Phong đi đến bên cạnh Lục Nương nói:
“Em cứ yên lặng đi theo đoàn người, anh chạy trên khu vực cao hơn để quan sát cho dễ … nếu muốn thấy anh, nhìn lên phía trên là được !”
Lục Nương nở một nụ cười gật đầu thật mạnh nhìn hắn.
Thấy thế Thu Phong vươn tay ra béo lấy gò má căn tròn của Lục Nương rồi phi mình nhảy lên trên các tán cây và tòa nhà gần đó.
Đứng tại đây, Thu Phong quan sát hết cảnh quan bên dưới, nhìn được đầu và đuôi của đoàn người.
Những vị trí khác Thu Phong không lo lắm, bởi dù đoàn chuột có manh động thì những con chó được tiến hóa, nó nhanh mà mạnh hơn lũ chuột gấp mấy lần. Do đó, bản thân Thu Phong chỉ cần bảo vệ tốt đoàn người này là được, hắn không muốn thấy thêm một chút thương vong nào.
Di chuyển chậm rãi như thế này Thu Phong càng thấy nhiều thứ kinh hoàng hơn. Ví như con giun đất, cao lắm thì to bằng ngón tay út, giờ con nào con nấy bự bằng bắp chân hắn đang bò lổm chổm trên đường.
Vài con rết thì chẳng nói, chúng bị khí tức Thu Phong tỏa ra chạy bán mạng còn không kịp. Tuy nhiên có mấy con chim biến dị khổng lồ bay trên trời cao, khiến Thu Phong liên tục nhíu mày. Không chỉ về kích thước, mà ngoại hình của chúng cũng thay đổi khá nhiều khi luôn mang thiên hướng săn mồi, tức móng của những con chim không những to hơn, còn dài hơn và nhọn hơn nữa.
Ví như một con chim sẻ biến dị, lúc trước nó phải vỗ cánh liên tục để có thể bay, thì giờ nó chỉ cần vỗ lên hai ba cái là có thể lướt không như đại bàng.
Chim sẻ còn to như thế, đại bàng chách một sải cánh của nó che khuất cả bầu trời mất.
Vườn bách thú ? Đúng rồi, thành phố này có vườn bách thú không nhỉ.
Thu Phong cố gắng lục lọi trong kí ức của mình, một hồi sau hắn xác định rằng không có, mà nếu có thì các con vật đó cũng chết sạch dưới cơn đói hoặc trận lũ mấy ngày nay từ lâu rồi. Làm gì còn ai để ý đến chúng cơ chứ.
Suy nghĩ dù nhiều, nhưng Thu Phong vẫn cứ di chuyển, hắn trên cao luôn di chuyển song hành với Lục Nương ở phía dưới. Để hắn luôn trong tầm mắt của nàng, không khiến nàng phải lo lắng vì hắn.
“Ù ù …”
Tung mình lên trời xanh, lúc này Thu Phong mới để ý bầu trời, màu vàng đã biến mất cùng với mây đen. Nó trở lại thành bầu trời xanh như lúc trước.
Dường như phát hiện ra được gì đó, Thu Phong thử lấy cái đồng hồ trên thắt lưng mình kích hoạt thử.
“Bịch bịch …”
Quả nhiên vẫn không thể hoạt động. Vậy bầu trời vàng kia nó liên quan đến cái gì đó, chứ không liên quan đến sự cố mất điện toàn cầu thế này.
Hết cách Thu Phong không suy nghĩ về thiết bị điện nữa. Dù có còn đi chăng nữa, cũng chẳng giúp ích được là bao khi thế giới đã lâm vào cảnh này.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cách làm sao để giúp mọi người sống sót.
Có vẻ như hắn không cần quan tâm về nguồn lương thực nữa khi mà có vô số sinh vật khổng lồ tại nơi này. Chỉ cần săn bắt chúng là có nguồn cung ứng lương thực tươi sống dồi dào.
Tuy nhiên cái quan trọng chúng đều trở thành thú dữ, hung hăng và tàn bạo. Muốn ăn được chúng, trước tiên phải sống sót dưới tay chúng, và trên hết phải giết được chúng nữa kìa. Đâu phải muốn làm gì là làm thế đó, không dễ như vậy đâu.
Phải làm cách nào đó, tăng sức mạnh tổng thể của quân đội và Hắc Long Bang lên. Thu Phong chắc chắn sẽ dạy họ luyện công rồi, nhưng luyện công không thể gấp gáp được.
Nghĩ thế Thu Phong lại suýt nữa quên mất rằng linh khí trong thiên địa nồng đậm thế này, cực kì thích hợp cho việc tu luyện. Khoảng thời gian này, chỉ cần hắn tích cực bảo vệ an toàn cho mọi người, tất cả người dân trong thành phố nên tụ tập lại một chỗ tiện cho việc bảo vệ lẫn nhau, như thế sẽ có thời gian để luyện công.
Chưa kể các loại thú biến dị kia cũng là một phần bài tập cho các thành viên của mình. Hàng ta tá cơ hội để luyện tập chiến đấu, phát huy và thể hiện.
Như thế chẳng mấy chốc những người dưới trướng hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, tự bảo vệ mình, tự bảo vệ người khác. Càng nghĩ đôi mắt Thu Phong càng sáng lên.
Sẽ ra sao nếu hắn huấn luyện những người trẻ tuổi còn lại trong thành phố. Hắn sẽ có một đội quân hùng hậu, không những thế, thời đại này không tồn tại chiến tranh vũ khí được nữa rồi. Súng ống đạn dược sẽ có lúc cạn kiệt, sẽ chẳng ai chế tạo được cái gì. Khi ấy con người phải sinh tồn bằng chính sức lực của mình.
Có thể Dị Năng Giả sẽ là những người sống sót đầu tiên, nhưng nếu Võ Năng Giả đủ mạnh cũng có thể sống sót trong thế giới này.
Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng có thể tạo ra thời thế.
Thời thế này cố tình bắt chẹt Thu Phong phải sinh tồn, hắn thì không sao, hắn có trách nhiệm bảo vệ những mạng sống mà hắn đã cứu. Nhưng hắn không thể làm việc đó một mình, mà là cùng nhau.
Con người là sinh vật sống bày đàn mạnh mẽ và lớn nhất thế giới. Thảm họa không giết được họ, thì những sinh vật này cũng không giết được họ.
Có ý tưởng rồi phải thực hiện, Thu Phong không hề dấu diếm sức mạnh của mình mà luôn thể hiện nó ra trước mặt người thường suốt quãng thời gian qua cũng là có lý do. Hắn muốn mọi người lấy hắn làm động lực, trở thành kẻ mạnh mẽ giống hắn.
Dù là thế Thu Phong còn cần phải làm một vài việc để củng cố tinh thần của quân lính mình. Rất nhiều quân lính dưới trướng hắn không biết gia đình quê hương còn sống hay đã chết. Thu Phong nếu không nói gì sẽ làm bọn họ vướng bận chuyện đấy, rất dễ dẫn đến đào ngũ trở về mà tìm gia đình.
Ai mà không lo lắng cho gia đình, Thu Phong cũng thế, hắn cũng muốn trở về miền Nam. Trở về thành Châu Lang để xem gia đình hắn thế nào. Cơn thiên tai này vượt quá sức người, liệu bố mẹ hắn có còn sống không, Quốc Thiên đã về kịp đến thành Châu Lang trước khi thế giới này ngập nước chưa. Rồi hai đứa cháu bé bỏng, chúng còn chưa kịp có nhận thức đã phải trải qua một giai đoạn kinh khủng nhất lịch sử loài người. Đó là diệt vong.
Luôn suy nghĩ cho người khác, Thu Phong vô tình bỏ qua bản thân mình. Hắn quên rằng nếu thế giới này trở nên như vậy, không điệm đóm, không thiết bị điện nào hoàn thành, chính hắn cũng không thể trở về nơi kia, nơi vốn thuộc về hắn.