Chương 391: Cạn Kiệt ...

Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ

“Rào rào rào rào …”

Trên một ngọn núi nào đó, Thu Phong đang cùng các quân nhân của mình dựng lên một chiếc lều cuối cùng. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, nó trút xuống mặt đất như tiếc thương cho số phận của nhân loại.

Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi giọt mưa đầu tiên rớt xuống Thu Phong cũng không biết. Hắn chỉ biết tất cả mọi người hiện tại đang rất mệt vì liên tục quần quật suốt từ lúc sáng đến tận bây giờ.

Di chuyển người dân, di chuyển quân lương, di chuyển một số nhu yếu phẩm cần thiết lên núi. Tất cả chỉ vì một câu nói của hắn, nếu như chẳng có chuyện gì xảy ra thì tốt. Cùng lắm hắn chỉ đang hành hạ thành phố này thôi, nhưng nếu thật sự có thiên tai gì đó, quả thật Thu Phong đã cứu rất nhiều người.

Nhưng cái tình hình này, ban đầu còn khá nhiều người dị nghị về quyết định của Thu Phong, nhưng khi họ thấy cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố. Những cơn gió nổi lên ầm ầm như cơn bão dập tan nát biết bao nhiêu cửa kính trong thành phố.

Không gian yên tĩnh, ngoài tiếng mưa, tiếng gió rít, thi thoảng con người ta còn nghe thấy tiếng kính vỡ nát.

“Xoảng xoảng xoảng …”

Những người nào đã lên kịp trên núi, họ ở trong những cái lều quân đội chật ních người, ở đó con người ta run rẩy vì lạnh, run rẩy vì cơn mưa liên tục trút xuống đã mấy tiếng trôi đi không có dấu hiệu ngừng lại.

Cũng may núi có nhiều cây, nên lều trại không bị gió thổi nhiều cho kham. Do cây cối đã giản hết phần nào tác động của gió. Nhưng ở phía dưới thành phố thì khác, ngoài việc cơn mưa nặng hạt. Gió rít gào như muốn đòi mạng con người.

Đối với những người lười nhác lúc này trốn ở trong tòa chung cư, họ sợ hãi vì trời tối. Vì cơn mưa nặng hạt. Ai nấy cũng đều cầu mong cơn mưa mau tạnh, trời mau sáng để họ có thể lên núi, dù rằng biết nếu trời tạnh mưa, chẳng có chuyện gì xảy ra, thì lên núi làm gì nữa.

Nhưng không …

Vài tiếng nữa trôi qua, theo như ước tính cũng đã khoảng mười tiếng trôi đi. Trời bây giờ lý ra đã sáng rồi. Ấy thế mà bầu trời vẫn đen nghịt, cơn mưa càng lúc càng trở nên nặng hạt. Chim chóc trú dưới những tán cây ôm lấy nhau run rẩy. Một số khu vực chăn nuôi, Thu Phong cũng cho giăng bạt ra đỡ cho chúng phải hứng những cơn mưa này. Nhưng núi mà, nước mưa từ trên núi chảy xuống cũng là ướt đẫm thân thể bọn chúng.

Dưới cơn mưa đó, Thu Phong đứng trên đỉnh một ngọn cây cao nhất ngọn núi của mình. Trời này không hề có sấm sét, dù có sấm, hắn cũng chẳng sợ sấm đánh trúng mình. Tại nơi đó, con mắt của Thu Phong rực sáng lên trong màn đêm.

“Thành phố đã ngập trong nước rồi …”

Đúng vậy, thành phố này, quang cảnh trong ánh mắt Thu Phong lúc này nước biển đã dâng lên tận trong thành phố. Một số cung đường, nước đã ngập qua những chiếc ô tô con, một số cung đường khác cũng sắp sửa trở thành như vậy.

Phía dưới, người dân liên tục liều mạng di chuyển đến các tòa nhà cao ốc để tránh nước lũ. Nhìn cảnh đó, Thu Phong chỉ biết lắc đầu.

Hắn không thể giúp họ được, ban đầu hắn đã dặn họ rằng đi lên núi. Vì ích kỷ, vì lười nhác, họ chấp nhận ở lại. Thu Phong vẫn có thể cử người của mình xuống để trợ giúp họ, nhưng hắn không làm thế. Hắn không thể đánh cược tính mạng của người mình để giúp những người biếng nhác không muốn đi kia. Cái đó là cách họ chọn, Thu Phong đã cho họ cơ hội.

Nếu chẳng may khi xuống suối vàng, họ có oán trách hắn, hắn cũng chịu. Hắn không phải thánh nhân, vì những kẻ ích kỷ mà gián tiếp giết chết người của mình được. Muốn cứu cũng cứu không nổi.

Hắn chỉ tiếc thay cho những đứa trẻ, vì quyết định của người lớn mà phải gặp nguy hiểm theo họ.

Thế giới này giúp Thu Phong trưởng thành rất nhiều, tất cả không chỉ về chiến đấu, mà còn vì cách sống và lãnh đạo người khác nữa. Trước kia hắn chỉ là thằng suốt ngày chỉ biết bắn nhau, gây nên đau khổ và cái chết cho người khác. Qua thế giới này hắn phải suy nghĩ nhiều hơn, phải suy nghĩ tích cực hơn. Cuộc sống luôn có rất nhiều phương án cho hắn chọn, dĩ nhiên chẳng có phương án nào vẹn toàn cả, hắn từng là kẻ cầu toàn, nhưng giờ không còn nữa.

Giờ hắn chỉ có thể chọn phương án nào ít gây thiệt hại nhất, và nếu hắn đã chọn như vậy, những gì diễn biến ra trước mắt hắn, hắn phải tập làm quen với nó. Không để một giây phút xúc động mà làm hỏng mọi chuyện được.

Cảnh tượng đau lòng ấy, hắn thấy một gia đình gồm ba người, bố, mẹ và đứa con gái đang lênh đênh trong biển nước. Đứa con gái được bố mẹ đặt trong một cái thau nước đẩy đến một tòa nhà cao ốc gần đó …

Thu Phong không muốn nhìn nữa, hắn định bụng sẽ xuống tụ họp với Lục Nương, nhưng lúc này dường như hắn thấy rất nhiều người đang đổ xô về các ngọn núi. Thấy thế mắt Thu Phong sáng lên.

‘Nếu giúp họ ngay bây giờ may ra còn kịp …’

Một dòng suy nghĩ thoáng qua đầu Thu Phong, lập tức hắn lao xuống giữa lưng núi, nơi mà quân của hắn cùng người dân di chuyển lên đây đóng tại đó.

“Cử một số người xuống dưới chân núi, hỗ trợ người dân đang tiến về đây. Trong phạm vi 100m đổ lại quanh núi thôi. Tuyệt đối đừng đi xa, ai tự tin bơi tốt hãy xuống trợ giúp. Không phận sự liền ở lại đây …”

Dứt lời Thu Phong đi mất, không kịp đợi quân mình nhận lệnh.

Hắn phải chạy sang các ngọn núi khác để thông báo cho toàn quân mình. Nếu thấy người tiến về núi hãy giúp họ, còn không đừng tự tiện đi trợ giúp người khác, không giúp được còn có nguy cơ bỏ mạng.

Lúc này thành phố tuy ngập, nhưng không hề có hiện tượng nước xoáy cũng như nước chảy siết. Do đó, cứu được ai hãy cứu.

Phút cuối, Thu Phong lại yếu lòng. Hắn không thể bỏ mặc những người quyết định quay đầu, quyết định vì mạng sống của mình mà đánh liều cố gắng lên núi được.

Tức thời Thu Phong vận hết công pháp trên người mà phóng đi. Mơ hồ những giọt mưa không thể chạm được vào người hắn, vì năng lượng tỏa ra, vì tốc độ của hắn. Dường như những giọt mưa tan biến vào hư không khi tiếp xúc tới phạm vi gần cơ thể của hắn.

Cứ thế Thu Phong mất nửa tiếng đồng hồ để chạy khắp mười mấy ngọn núi để thông báo. Việc thông báo này lý ra phải để người của hắn đi thông báo, nhưng không hắn sẽ làm việc đó. Vì chẳng có ai đủ khả năng di chuyển trong môi trường này mà có thể an toàn được. Người Dị Năng Giả phía dưới hắn cũng nhiều, nhưng cũng không ai di chuyển nhanh bằng hắn. Họa may có Porteur, nhưng Porteur đang hỗ trợ một ngọn núi khác. Năng lực của Porteur rất tiện trong việc giải cứu người dân, nhưng nó không phải là tất cả.

Số lượng người ở lại quá nhiều, riêng ngọn núi nào có Porteur, Thu Phong cho phép hắn cứu người trong phạm vi lớn hơn, và khi quá sức chịu đựng, Thu Phong không cho phép hắn cố quá sức.

Tức thì Porteur nghe theo và thực hiện.

……………….

Cứ thế trong vòng bốn tiếng lệnh của Thu Phong ban bố xuống khắp quân mình trú ngụ tại mười mấy núi được đưa ra. Hàng chục ngàn người đã và đang được cứu sống, tuy số lượng lại cực kì ít ỏi so với con số gần cả triệu người còn ở lại.

Cơn mưa vẫn nặng hạt như cũ, nó không lớn hơn được nữa, bởi nó lớn quá mức rồi. Mực nước càng lúc càng dâng cao. Lúc này Thu Phong đang hỗ trợ người của mình cứu càng nhiều người càng tốt, nhưng dường như ai nấy đều thấm mệt hết rồi. Họ chưa kịp nghỉ ngơi lại phải tiếp tục cứu giúp người khác. Hoạt động liên tục hơn 24 tiếng. Nếu không phải thể lực, sức bền, lẫn nội công được Thu Phong huấn luyện trước đó, rất có thể rất nhiều quân lính của hắn đã kiệt sức mà chết.

Nước đang ngày một dâng cao, ở phía dưới thành phố, một số nơi đã ngập quá ba tầng nhà rồi. Tình hình này không khả quan một chút nào, sức người có hạn. Thu Phong phải cho người của mình nghỉ ngơi. Hiển nhiên người tiến về các ngọn núi càng lúc càng ít đi rồi. Dù dưới sự hỗ trợ của người dân, nhưng thời tiết này quá là khắc nghiệt đối với bọn họ.

“Được rồi … nghỉ ngơi hết đi … Hạo Nguyên, cậu và đội của cậu còn sức không ?”

Thu Phong tiến đến bên cạnh quân nhân của mình lên tiếng, sau đó hắn quay sang nói với Hạo Nguyên bên cạnh.

“Còn thưa thủ trưởng … thế này đã nhằm nhò gì !”

Hạo Nguyên nở một nụ cười tự tin, dù trên mặt mang vài nét mệt mỏi vì thức trắng cả một hôm, hắn là những người hoạt động cật lực nhất. Nếu nói còn chỉ là nói dối … thấy thế Thu Phong vỗ lên vai hắn và nói:

“Đừng gắng sức quá, chúng ta đã làm hết sức rồi. Chuyện gì xảy ra với những người ở trong thành phố thì đó là cách mà họ chọn, không phải do chúng ta ép họ. Nếu bây giờ cứu giúp họ, không những không giúp được chúng ta còn có thể bỏ mạng. Cậu nếu còn sức hãy cùng đội của mình nghỉ ngơi và canh chừng ở đây. Nếu thấy người nào đến hãy giúp họ. Nhưng thấy xoáy nước, hoặc nước chảy quá mạnh hãy ném phao cứu sinh và dây thừng. Tuyệt đối đừng liều mạng nhảy xuống nước hiểu chứ ?”

“Rõ thưa thủ trưởng !”

Hạo Nguyên đứng thẳng người lại chào Thu Phong bằng trạng thái cực kì tự tin vào chắc chắn.

Thu Phong cũng nở nụ cười nhìn lại hắn và nói:

“Tôi không muốn bất cứ cấp dưới nào của mình thiệt mạng. Hãy bảo vệ bản thân trước tiên …”

Dứt lời Thu Phong biến mất, hắn để lại lời nói rồi rời khỏi.

Lúc này đây trong đầu Hạo Nguyên mơ hồ nhớ đến viễn cảnh những ngày đầu gặp vị thủ trưởng này. Ban đầu anh ấy là một con quái vật có khả năng chiến đấu siêu cường, dễ dàng đánh bại người anh dường như bất bại trong mắt hắn – Trọng Khoa.

Từ một lão đại hắc bang thống lĩnh toàn bộ thành phố Quảng Phúc, cho đến khi thân phận thật sự của anh ấy được bại lộ ra. Sức mạnh chiến đấu, thân phận thiên tài quân sự, con trai cả của ông trùm đất Nam. Tất cả mọi thứ đều quá kinh khủng, rồi khi Thu Phong lập ra quân đội và tuyên bố tuyển quân.

Hạo Nguyên cùng một số anh em của mình quyết định đi đăng ký và khoảng thời gian đó họ cắm đầu vào học những thứ cần thiết để có thể trở thành đặc công trong thời gian ngắn. Cũng vì lẽ đó, Thu Phong cũng cho người hỗ trợ họ trong việc tìm hiểu cách thức tham gia. Một phần cũng coi như gian lận đi.

Chứ trong một tháng, học thêm một thứ tiếng, học thêm một kỹ năng sống là điều không thể nào. Dẫu thế dưới sự ưu ái của Thu Phong, họ vẫn không làm Thu Phong thất vọng khi không những thực lực ngày một mạnh, mà tri tức, sự trung thành, lòng nhiệt huyết ngày một tăng cao.

Sau khi rời khỏi, Thu Phong liên tục bay nhảy sang ngọn núi khác tiếp tục công việc thông báo của mình và động viên mọi người.

Hắn là kẻ đứng đầu, bản thân tuy có thực sự siêu cường, nhưng mà con người chẳng ai có thể hoạt động mãi mà không mệt mỏi được. Hắn chạy vòng vòng cái thành phố rộng lớn này bằng hết sức lực rất nhiều rồi, hắn rất mệt mỏi, nhưng hắn không dám thể hiện ra điều đó.

Thử nghĩ toàn quân đang mệt mỏi, mà nhìn vào hắn cũng mệt mỏi giống như họ làm gì có ai còn ý chí để tiếp tục công việc của mình nữa chứ ?

Liên tục sử dụng năng lượng chân nguyên trong cơ thể khiến cơ thể Thu Phong suy thoái tột độ trong một thời gian dài. Dường như hắn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi hấp thu lại linh khí thiên địa. Cơ thể hắn bắt đầu đau nhức, không phải đau nhức ở bên ngoài, mà là đau nhức trong kinh mạch.

Năng lượng xanh gần như cạn kiệt hoàn toàn khi hắn thông báo đến cho một tòa núi cuối cùng. Tức thì hắn liền rời đi, không muốn ở lại, ở lại hắn sẽ gục gã trước mặt quân lính của mình rất không nên.

“Tiêu Du Bộ Pháp !!”

Thu Phong hô một tiếng, cơ thể hắn lao đi trên mặt nước nhanh đến tột cùng.

Nhưng tốc độ một lúc càng chậm lại. Cơ thể Thu Phong nặng trĩu, hắn quá mệt rồi, ý chí của hắn kiên cường đến mức nào đi nữa cũng không còn gì để hắn vận dụng được.

Nguồn năng lượng trong cơ thể hắn đóng lại, lâm vào trạng thái ngủ đông, kinh mạch theo đó cũng bắt đầu tối màu đi.

“Ùm ~~~”

Mất hết sức lực, cơ thể Thu Phong lao đi một đoạn rồi cắm thẳng xuống dưới nước giữa lòng thành phố.

Chẳng một ai thấy điều đó cả, tất cả mọi người đều đang bận rộn. Kẻ thì lo cứu giúp người khác, kẻ thì lo cho mạng sống của mình.

Xui xẻo thay Thu Phong lại bất tỉnh nhân sự ngay giữa trung tâm thành phố, nơi mà chẳng có bất cứ một ngọn núi nào, hay bất cứ người nào gần đó cả.

“Chết thật …”

Chìm trong biển nước, ý thức của Thu Phong trở nên mơ hồ. Tối quá, lạnh quá, hắn không nhìn thấy được gì nữa. Cơ thể hắn đau nhói, hắn muốn vực dậy để bơi đến một tòa nhà nào đó nhưng không thể.

Tay chân hắn vô lực, cứ như vậy mà chìm xuống dưới biển sâu. Từng bong bóng nước từ miệng hắn thoát ra ngoài.

Cơn mưa vẫn không ngớt, Thu Phong vẫn chưa trở về.