Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ
Tiếng báo động vừa vang lên của đồng bạn mình. Gã đầu nhím tức tốc quay đầu lại. Đúng lúc này thân hình của Thu Phong xuất hiện, tay đang co lại chuẩn bị tung đấm.
“Xù ~~”
Giống như bề ngoài của hắn, gã đầu nhím chính xác là một tên Dị Năng Giả hóa hình thú, khả năng là sử dụng được sức mạnh của nhím. Phóng gai. Nhưng thay vì phóng gai nhím, hắn đưa hết tất cả những gai nhọn bọc lên trên cơ thể hình.
Sự việc diễn ra trong suy nghĩ của gã người nhím chưa đến một phần bốn giây. Tuy nhiên Thu Phong thấy thằng nhím bọc lên gai nhím quay người, hắn đáp lại bằng một cái nhếch mép khinh bỉ.
Vẻ mặt khinh bỉ đó khiến cho gã đầu nhím cảm giác được hơi thở đáng sợ của Thu Phong. Tuy nhiên thay vì đơ người, hắn lại nở một nụ cười răng cưa của mình.
Bỗng Thu Phong cảm nhận được nguy hiểm.
“Phựt !”
Không biết một sợi dây từ đâu ra bắt dính lấy cánh tay phải, cánh tay đang co lại chuẩn bị tung ra một cú trời giáng kia của Thu Phong.
Đồng thời một thanh kiếm tạt thẳng vào mặt của Thu Phong tại nơi đó.
Tất cả những điều trên đều xảy ra trong vòng nửa giây đồng hồ.
Đồng tử mắt Thu Phong co lại, hắn không thể nào đỡ được thanh kiếm này …
“Không !”
Tức thì Thu Phong dồn năng lượng vào răng và hàm của mình. Hắn há mồm ra trực tiếp đớp lấy thanh kiếm kia.
“Keng !! Cờ - Rắc ~~~”
“Rầm !”
Một hành động khó tin của một con người được thực hiện.
Thu Phong hắn trực tiếp đớp nát thanh kiếm Nhật kia. Liền sau đó hắn lại bị cái gã nào đó bắn sợi dây kết dính lôi người Thu Phong bay ngược trở lại.
Ngã xuống dưới đất do mất đà khi nãy. Ngay tức thì Thu Phong bật người dậy, tay hắn vẫn còn bị kết dính bởi sợi dây chết tiệt kia. Tức mình Thu Phong vận năng lượng trong cơ thể đến mức cực đại.
Ngọn lửa màu xanh bùng cháy, tuy nó chỉ là ngọn lửa ấm áp không tỏa ra nhiệt lượng. Nhưng đối với những Dị Năng Giả nó lại là đòn chí mạng.
“Xèo xèo ~~~”
“Cái gì ?”
Cái sợi dây đó chính là tơ nhện. Gã Dị Năng Giả có sức mạnh của nhện không biết từ đâu chui ra bắn tơ lấy cánh tay của Thu Phong hiển nhiên nó đã và đang bị đốt cháy bởi thứ ngọn lửa màu xanh kì dị kia.
Hắn ta kinh ngạc đến mức tột độ. Không kém hắn, gã sử dụng song kiếm giờ đây chỉ còn độc nhất một cây kiếm Nhật. Cây kiếm kia hiển nhiên đã bị Thu Phong cắn nát chỉ còn lại một thanh đoản kiếm ngắn tủn tỡn.
“Phối hợp tốt đấy ! Mãi mới có được mấy đứa ra trò. “
Lúc này Thu Phong đang phủi phủi những sợi tơ đang tan chảy trên người mình xuống. Hắn ngạo nghễ đứng đấy nở một nụ cười đầy trào phúng.
Quả thật cả buổi sáng hôm nay, hắn giết biết bao nhiêu nhóm người. Trong đó cũng có những kẻ có thực lực khá mạnh, nhưng phối hợp đồng đội quá tệ. Thậm chí có nhóm còn xảy ra nội chiến nữa cơ.
“Nhưng … Vẫn chưa đủ !”
Đôi mắt của Thu Phong vốn đã sáng, nay còn sáng hơn nữa khi hắn vừa dứt câu. Thân hình lập tức di chuyển, tạo ra hàng tá tàn ảnh ở phía sau.
Thu Phong không tới một bị trí bất kỳ, mà hắn chạy qua chạy lại vài vòng tạo thành một đống hắn. Cuối cùng ba người này bị quáng gà không biết đâu là Thu Phong thật đâu là Thu Phong giả.
Gã người nhím không hề thu gai trên người mình lại, hắn vẫn giữ nguyên trạng thái phòng thủ đó. Cũng không dám bắn loạn. Cái thái độ cợt nhã ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là gương mặt cẩn thận đến tột cùng của mình.
Hắn tuy trông có vẻ nói nhiều, tưởng chừng như ngu ngốc, nếu đã ngu hắn không thể nào sống chung được với đồng đội giỏi như thế này được. Ban nãy quả thật cũng là do hắn khinh thường đối phương mới dẫn chết suýt bỏ mạng.
Cũng may gã Dị Năng Giả mang sức mạnh của nhện kia tới ứng cứu kịp thời, nếu không cho dù có hai thanh kiếm của gã đồng bạn kia cũng không thể cản nổi người này.
Với tay sử dụng kiếm. Chính xác ra mà nói hắn chính là Dị Năng Giả luôn, nhưng sức mạnh của hắn không phải dùng để tấn công, mà để ẩn nấp, cũng không phải là ẩn thân.
Sau khi Thu Phong chạy được vài vòng, bỗng nhiên hắn thấy gã cầm kiếm như hóa thành một cái bóng ẩn xuống lòng đất.
Dù rằng chạy với tốc độ cao tạo ra dư ảnh để đánh lừa thị giác đối phương, nhưng Thu Phong vẫn có thể xem xét được tình hình. Khí tức của gã cầm kiếm kia trở nên mờ ảo đến mức chỉ cần không để ý thôi Thu Phong sẽ không cảm nhận được hắn.
Định bụng tấn công thằng đầu nhím trước để nó bớt cái tội bố láo đi, nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của gã sử dụng kiếm Thu Phong lại suy nghĩ lại.
“Rầm !!! … Uỳnh ~~~”
Một cú đấm được tung ra, Thu Phong nện thẳng xuống mặt đất. Lực đạo chỉ là sức mạnh thuần túy không sử dụng võ kỹ. Tuy nhiên cái lực chấn động nó tạo ra khiến cho cả vùng đất bán kính 20m từ nắm đấm của Thu Phong tỏa ra bị chất nát.
“Ặc …”
Hiển nhiến đấm đó Thu Phong nện thẳng vào người gã Dị Năng Giả sử dụng kiếm kia.
Một ngụm máu phun thẳng ra từ miệng hắn, xương lồng ngực bị chấn nát. Đôi mắt sắc lạnh của hắn mất đi thần thái.
“Vụt vụt vụt vụt …”
Đúng lúc này hàng đống kim châm bay thẳng tới Thu Phong. Bằng một cách nào đó cực kì nhẹ nhàng, Thu Phong đang dán mắt nhìn cơ thể của gã sử dụng kiếm kia mà vẫn có thể nhích người, nghiêng đầu né toàn bộ những cái kim trâm ấy.
“Vậy mà vẫn sống ? … tốt lắm, tạm tha cho mày một mạng.”
Với người tài, Thu Phong rất thích. Tên này mặc dù khả năng không bằng Thu Phong, sức mạnh dị năng cũng thuộc dạng ẩn nấp chứ không hề có sự công kích. Vậy mà hắn vẫn có thể làm khó Thu Phong được đôi chút. Chỉ chút xíu đó thôi cũng đủ để Thu Phong coi trọng hắn.
Tất nhiên Thu Phong cũng rất thích những kẻ kiệm lời, tại hắn cũng nói hơi nhiều.
“Tiếp theo tới mày !”
Thu Phong liếc mắt lên lườm gã đầu nhím đang trong trạng thái run rẩy.
‘Không được rồi … gã này quá mạnh ! Đôi mắt của hắn đáng sợ quá …’
Một dòng suy nghĩ chạy thoáng qua đầu của gã người nhím.
Gã đầu nhím liếc nhìn đồng bạn mình nằm dưới chân của kẻ được treo thưởng 100 Triệu ấy mà thầm hối hận. Hắn nhăn mặt, cắn răng cắn lợi đắn đo suy nghĩ việc gì đấy.
Khẽ đảo mắt sang đồng bạn Dị Năng Giả mang sức mạnh nhện kia của mình, hắn và người đó khẽ gật đầu với nhau như hiểu được ý của nhau. Không hổ là đồng đội gắn bó bao năm.
Tức thời hàng trăm gai nhím phóng về phía Thu Phong, tất cả gai nhọn này nếu như để ý nó chỉ phóng độc nhất từ vùng thắt lưng của Thu Phong trở lên. Gã làm như vậy cũng là một sự điều khiển cực kì khéo léo để không gây cho đồng bạn mình bị thương.
Lần này, kim gai lao đến Thu Phong không né nữa, hắn trực tiếp đứng đó vận năng lượng của mình lên. Lực khí thoát ra từ năng lượng Thu Phong vận chuyển thổi bay sạch hết tất cả những cái kim gai ấy.
Thay vì tiếp tục kinh ngạc, tâm lý của gã người nhím này trở nên cứng cỏi hơn. Bây giờ đối với hắn cứu đồng bạn kia của mình là quan trọng nhất, vứt mấy cái sự ngạc nhiên không cần thiết đi. Chỉ cần biết gã được treo thưởng này quá mạnh, phải lập tức rút ngay, nhưng ngặt một cái người của mình lại nằm dưới chân hắn.
Sau khi thấy bắn gai không thành công, gã người nhím liền cuộn mình lại thành một quả cầu gai lăn tới vị trí của Thu Phong.
Còn gã bắn tơ nhện tự khi nào đã đan một cái lướt nhện khổng lồ bắt từ tòa nhà này sang tòa nhà kia. Giờ hắn đang di chuyển tòn ten trên đầu Thu Phong.
Biết thế Thu Phong vẫn không ngẩng đầu lên, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quả cầu gai đang lăn tới mình kia.
“Kim Cang Bất Hoại !!!!”
Hội lên một tiếng, Thu Phong lập tức dang hai tay ra song đồng thời khép hai bàn tay lại với nhau tạo thành một thể khấn.
Tức thì một cái chuông đồng màu vàng trong suốt như từ hư không xuấn hiện bao bọc lấy toàn thân thể của Thu Phong. Trên cái chuông ấy đầy rẫy những hoa văn của phật giáo và hàng trăm chữ Phạn trôi nổi xung quanh cái chuông kia.
“Boong ~~~”
Quả cầu gai bật lên va chạm thẳng vào cái chuông đang bảo vệ Thu Phong. Tức thì một tiếng boong vang lên, quả cầu gai đó lập tức bị bật ra xa.
Đồng thời lúc bấy giờ một rừng tơ nhện mà gã người Dị Năng Giả người nhện kia đan xen lại với nhau bỗng nhiên phủ xuống bao bọc Thu Phong lại trong đó. Hiển nhiên nó lại vừa đủ chỉ để bao bọc lại Thu Phong, ngoài ra không hề dính một chút nào đến đồng bạn của hắn nằm gục dưới chân Thu Phong.
Đúng lúc này Thu Phong ngẩng đầu lên, cái một từng tơ nhện che chắn hết tầm nhìn của hắn. Mấy cái tơ nhện phiền phức này Thu Phong không thể nào đốt được hết, nếu muốn đốt, hắn phải giải bỏ trạng thái Kim Cang của mình. Như thế đồng nghĩa để mấy cái tơ này bám vào người mình.
Nhìn xuyên ra hàng tá sợi tơ nhện, Thu Phong thấy gã Dị Năng Giả người nhện kia đang đứng trên một sợi tơ còn lại của mình.
“Phựt …”
Một sợi tơ được bắn ra thẳng vào người gã Dị Năng Giả sử dụng kiếm kia. Sau đó hắn được kéo lên đồng thời gã người nhện hô lên :
“Rút !!!”
Quả cầu gai kia hòng lao lên thêm một lần nữa, nhưng sau khi nghe tiếng hô đó hắn liền thu hết gai nhím trên mình lại trở thành dạng người lập tức lao đi mất.
Chứng kiến những chuyện đó, Thu Phong bất lực đứng nhìn. Quả thực hắn đúng là còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu với Dị Năng Giả. Nhưng dù vậy hắn thán phục cách sử dụng sức mạnh của những kẻ vừa rồi hơn.
Chúng không mạnh lắm, tất cả chỉ có sức mạnh cấp độ 2 mà thôi, theo năng lượng tỏa ra thì là vậy. Thế mà nhóm này là nhóm Dị Năng Giả đầu tiên có thể làm khó được Thu Phong. Nếu như chúng nắm bắt tình hình rõ hơn, có thể đấu với Thu Phong lâu hơn một chút.
Còn nếu thông minh hơn nữa tuyệt đối đừng động vô thằng điên như Thu Phong làm gì.
“Xèo xèo xèo …”
Đứng tại đó, tự lúc nào Thu Phong đã thu lại cái chuông quanh mình. Hắn sử dụng ngọn lửa màu xanh bắt đầu thiêu đối những sợi tơ đang bám dính lên người mình.
“Có duyên gặp lại !”
Thu Phong nở một nụ cười ẩn ý. Sau đó hắn nhấc chân bước ra khỏi mấy sợi tơ nhện vương vãi trên mặt đất mà đi lại cái ghế đá tiếp tục ngồi xuống chờ đợi.
Thật sự mà nói Thu Phong đúng ra là muốn thử ba gã vừa rồi, để xem chúng trốn thoát như thế nào. Hắn mà nghiêm túc mọi chuyện sẽ khác, có lẽ đã kết thúc ngay từ trước khi chúng kịp phối hợp với nhau rồi.