Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ
Tháng 11, tháng của những con gió mùa thu. Cũng giống với cái tên của hắn – Thu Phong.
Thời điểm này chiến tranh lạnh giữa ba cường quốc Xích Quỷ - Amecanda – Xô Viết. Ba cường quốc đứng đầu thế giới về kinh tế, quân sự. Do đó khi chiến tranh lạnh nổ ra chỉ chưa đầy hai tháng, cái số tiền mà cả ba nước tổn thất lên đến hàng ngàn tỷ tính theo mệnh giá của Xích Quỷ. Thế giới này, giá tiền của Xích Quỷ hiện đang đứng đầu trên thế giới. Do đó mới bị Amecanda và Xô Viết nhòm ngắm.
Chiến tranh lạnh chỉ dẫn đến việc làm khổ người dân mà thôi. Để bù đắp cho việc tổn thất từ chiến tranh lạnh, ba cường quốc ấy liên tục tăng hàng trăm thứ thuế trong nước lên. Tất nhiên họ tăng thuế một cách kín đáo, mỗi thứ một ít một ít khiến cho người dân cảm thấy chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
Thôi quay về vấn đề chính của ngày hôm nay.
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với khá nhiều người. Nhất là đối với thống lĩnh Hắc Long Bang – Nguyễn Thu Phong.
Ngày tuyển chọn quân nhân cho Trung Đoàn Đặc Công 617.
Thường một đặc công phải mất đến tận 4 năm trời học trong trường đặc công rồi mới được chuyển đến quân khu chỉ định. Tuy nhiên lúc này Thu Phong ngoại trừ việc tuyển chọn lấy một số đặc công từ các trường vừa mới tốt nghiệp không lâu kia ra thì hắn trực tiếp tuyển người từ bên ngoài vào.
Như đã nói rất nhiều lần trước rằng chiến tranh đã rất cận kề rồi, hắn không có thời gian ngồi chờ đợi các học viên từ trường đặc công tốt nghiệp ra. Chỉ cần thỏa một vài yêu cầu nhất định liền có thể trở thành quân nhân dưới trướng của hắn, liền có thể trở thành thành viên của Trung Đoàn 617.
Những người ứng tuyển họ sẽ phải trải qua ba bài test. Test tư duy, test thể lực và cuối cùng là test sự can đảm. Thu Phong không muốn nhận những kẻ nhát gan vào dưới trướng mình. Tương lai họ phải tham gia chiến trường chứ không phải là đấm đá nhau ngoài đường như mấy thằng côn đồ.
Lúc nào cũng có thể mất mạng, nếu như một kẻ nhát gan trong đội, sẽ chẳng ai biết hắn làm chuyện gì. Lâm trận bỏ chạy thì chả nói, ví như một tiểu đội nhỏ đang trên đường đột kích đơn vị địch. Bỗng nhiên nó sợ quá, nó hãi ra quần, hay nó nhát cách đòi bỏ về giữa chừng sẽ khiến cho quân địch phát hiện, và không chỉ nó chết, nó còn kéo theo cả đội của mình. Ảnh hưởng rất lớn.
Dù là buổi tuyển dụng được đăng công khai trên các mạng xã hội, nhưng chính thức bắt đầu các bài test thì giới truyền thông không được phép quay phim cũng như đưa tin về việc này.
Bởi sau này nếu như có những ứng cử viên khi thành công trở thành quân nhân thì việc công khai danh phận của họ là không nên. Thứ nhất là sẽ lộ mặt ra bên ngoài, rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ khác khi chiến tranh diễn ra. Theo đó cũng rất khó trong việc trà trộn vào quân địch nếu như kẻ địch nắm được thông tin và gương mặt của người mình.
Đơn ứng tuyển đủ điều kiện đề ra trên website mà Thu Phong cho người đưa ra. Ban đầu khi không có điều khiện con số đó là hơn 100.000 người và tiếp tục tăng sau đấy. Cho đến khi điều kiện được đưa ra tối thiểu để đăng kí là cao 1m70, thông thạo một trong hai thứ tiếng Amecanda và Xô Viết.
Chỉ hai điều kiện đó đã khiến con số từ 100.000 người giảm mạnh còn khoảng 50.000 người. Nhưng vẫn quá khủng khiếp trong khi một cái Trung Đoàn chỉ cần trên dưới 5.000 nhân mạng.
Tức là bây giờ, ngày hôm nay 50.000 con người ấy chỉ chọn ra 5.000 người. Tức 10 người thi chỉ có 1 người đậu. Là 1 chọi 10.
Đây là hiệu quả của cái clip truyền lửa mà Thu Phong cho quay lại. Dù cho bây giờ vấn đề an ninh mạng không cho phép người dân tiếp xúc với những thông tin cực đoan sai trái về nhà nước. Nhưng bằng một cách nào đó họ vẫn biết sắp tới chiến tranh sắp diễn ra trên Xích Quỷ. Cái video mà Thu Phong đưa lên nó như một cái tinh thần dân tộc được thể hiện qua đó vậy.
…………………..
À quên nói, tại Hắc Long Bang bây giờ ngoài một số thành viên chủ chốt ra thì đám người Trọng Khoa, có Trọng Khoa – Liên Hoa – Tiến Tom cũng đi ứng cử tham gia cái Trung Đoàn của Thu Phong . Ba tên khốn đó cùng với Hứa Liên Hạo – Hứa Tiêu Dĩnh cắm đầu vào học tiếng nước Amecanda trong một khóa cấp tốc để có thể đủ điều kiện tham gia những bài test tại quân đoàn.
Chưa kể còn một số kẻ dường như ngửi thấy mùi máu chó chiến tranh như Eryk và thằng đầu cứt Basil. Hai kẻ này đối với Thu Phong là những con ngựa hoang chưa được thuần chủng. Những con ngựa mạnh mẽ đúng nghĩa.
Một tháng vừa rồi, Thu Phong không có thời gian để ý đến bang hội. Hắn quăng hết việc cho Lục Nương và Thành Chân làm. Còn hắn tập trung vào tu luyện trong khoảng thời giân ấy.
Công pháp, võ kỹ, sức mạnh, thậm chí thể chất của Thu Phong được tăng cường một cách quái đản trong tháng vừa rồi. Chính hắn cũng đã điều khiển được sức mạnh trong người mình, không cần sử dụng nó, cũng không cần đụng chạm vào năng lượng từ kinh mạch mà Thu Phong vẫn có thể chạy, nhảy, tấn công, lực đạo bằng với cái lúc mà hắn mới vừa có thức sức mạnh màu xanh kia.
Kiểu luyện tập này cũng khá giống với Dị Năng Giả Lý Đại dưới trướng Thu Phong. Ở trạng thái thể chất bình thường càng mạnh, thì khi sử dụng sức mạnh lại càng mạnh.
………
“Anh hai ! Cho em tham gia đi !”
“Không được !”
Lúc này tại quân khu 617 của Thu Phong. Quốc Thiên thằng bé em trai hắn đứng đó năn nỉ người anh mình chấp nhận cho nó cái gì đó.
Gương mặt Thu Phong căng lên lập tức lắc đầu, rồi hắn nói :
“Vào trong quân không đơn giản đâu, em ở ngoài làm nhiệm vụ khác tiện hơn phục vụ trong quân. Sợ không được ra chiến trường à ?”
Quốc Thiên liền gật đầu trả lời câu hỏi của anh trai mình. Rồi nói :
“Em không sợ chết !”
Lúc này dường như đến cả Quốc Thiên cũng biết đến việc chiến tranh sắp diễn ra rồi. Bây giờ thằng bé khác lúc trước rất nhiều. Hơn một tháng ở ngoài thủ đô, liên tục khiêu chiến đấu trường.
Trong một tháng ấy, Quốc Thiên toàn thắng, thắng thảm, thắng một đòn, hay thắng kiểu gì đi nữa vẫn là thắng. Duy nhất chỉ còn một đối thủ mà Quốc Thiên cần phải đánh bại. Hắn ta chính là quân vương tầng số 7. Cũng như quân vương đấu trường ngầm dành cho Dị Năng Giả.
Thái độ ngang bướng của Quốc Thiên khiến Thu Phong phải lắc đầu.
“Chiến trường không phải chỗ để chơi, cũng không phải đơn giản chết là xong. Chứng kiến người đồng đội ngã xuống, chứng kiến họ bị giết ngay trước mặt ta mà ta không thể đứng lại trả thù dùm họ. Mà phải chạy, chạy để sống. Em đừng nghĩ đơn giản cái nặng nhất của chiến trường là chết. Chính những người còn sống mới là kẻ ám ảnh nhất !”
Câu chuyện được Thu Phong kể một cách mơ hồ, nhưng đâu đó Quốc Thiên có thể cảm nhận được cái sự tang thương đâu đó từ người anh của mình.
Đúng như Thu Phong nói, không phải cứ ra chiến trường chết là xong. Chết cũng không được, mà sống cũng không xong. Cứ nghĩ chết đi rồi gia đình mình ai lo, nhưng sống rồi, chứng kiến cảnh đồng đội chết trong tay mình. Mỗi người đồng đội mất đi, trước khi chết họ đều trao trách nhiệm mà họ không thực hiện được cho người còn sống.
Ví như Thu Phong, đã từng có rất nhiều lần, hắn mang thi thể, hoặc di vật của đồng đội mình mà đi tìm thân nhân của họ. Và rồi chứng kiến cảnh họ khóc nấc lên vì sự ra đi của con mình, nhiều khi có những người không chấp nhận cảnh con họ mất đi, họ lao vào đánh đập cấu xé kẻ đưa di vật của con họ, hay thân thể của con họ cho họ.
Đoạt đi mạng sống của người khác rất dễ, nhưng chứng kiến người thân xung quanh mình ngã xuống mới khó. Thu Phong đã từng xém chết một lần khi qua thế giới này, do đó dạo gần đây hắn trông như thầy tu chẳng muốn giết ai, nhưng rồi hắn cũng phải giết một vài người vì vài người đó đáng chết.
Để ngăn cản cái ý định vào quân của em trai mình, Thu Phong thở dài buông ra một lời ví dụ:
“Bây giờ anh hỏi mày này Thiên ! Nếu như anh bị kẻ địch giết chết, kẻ đó anh cũng không địch lại, mày cũng không địch lại. Thì mày sẽ làm gì khi anh cố giúp mày sống sót ?”
“Em không đi đâu cả, em sẽ chiến đấu và chết cùng anh !” – Đôi mắt Quốc Thiên trở nên kiên định hơn bao giờ hết nhìn chăm chăm vào Thu Phong.
Đôi mắt kiên định đó khiến Thu Phong hơi bất ngờ, nhưng kiên định, dũng cảm cũng không có nghĩa là làm được tất cả. Thực tế khác với phim ảnh, dũng cảm, gan dạ không đủ. Phải có đầu óc tỉnh táo nữa.
“Ngu ! Tao chết ! Mày chết … rồi ai báo thù cho tao với mày ? Rồi tao với mày chết vô ích à ? Chết không ai biết à ? ….”
Thu Phong lớn tiếng quát Quốc Thiên.
Tiếng quát ấy như quát thẳng vào sâu trong thâm tâm của Quốc Thiên. Dạo gần đây, Thu Phong có dặn nó bớt ngông, bớt kiêu ngạo. Đúng là trong khoảng thời gian 1 tháng trong đấu trường Quốc Thiên không hề vênh váo. Luôn thăm dò đối phương trước khi chiến đấu, mặc dù có vài lời ngông cuồng buông ra nhưng đó cũng chỉ là lời lẽ khích tướng mà thôi.
Dẫu thế, ngoại trừ Thu Phong ra, Quốc Thiên chưa bao giờ để thua người khác. Thành thử sâu trong thâm tâm thằng bé khắc lên một cái sự kiêu ngạo vô hình mà nó không biết. Chưa kể, nó cũng nghĩ anh trai của mình vô địch, làm chó gì có ai đủ khả năng giết anh trai mình trong lúc này.
Nó từng nghe kể lại rằng, một viên đạn bắn ra từ một khẩu bắn tỉa hạng nặng cũng không thể bắn trúng anh trai mình.
Đến cả Dị Năng Giả cấp độ 5 còn chẳng thể làm gì ông anh quái vật ấy. Cho nên dù nghe Thu Phong nói rằng sẽ có người giết chết được ổng, và hắn sẽ làm gì. Cơ bản đến chuyện Thu Phong là kẻ thất bại Quốc Thiên còn không tin. Việc đó còn không tin đừng nói đến việc nó bình tĩnh giải quyết mọi chuyện.
Tuổi trẻ vẫn là tuổi trẻ, Quốc Thiên chỉ mới 23 tuổi thôi. Dù có vợ có con trước Thu Phong đi chăng nữa, nó va chạm với thế giới chết chóc này chưa nhiều. Nhưng sớm thôi nó sẽ được trải nghiệm.
“Em hiểu rồi …”
Chẳng biết hiểu như thế nào mà Quốc Thiên gật đầu. Xong liền rời khỏi doanh trại. Hôm sau thằng bé trở về thủ đô để tham dự cuộc chiến cuối cùng của mình. Dành quyền kiểm soát đấu trường lại cho Minh Viễn.