Chương 126: 121 : Quyết Định Ra Bắc !

Ngày hôm sau .

“ Reng reng . . . “ – Tiếng chuông điện thoại của Thu Phong vang lên .

Thu Phong nhìn vào điện thoại thấy một dãy số lạ gọi đến đồng thời cũng là số nước ngoài .

“ Alo ? “ – Thu Phong bắt máy .

“ Cháu là Phong ? “

“ Đúng rồi ! Xin hỏi . . . “

“ Bác là ba của Nhược Y đây . Ngày hôm qua cháu hành động lỗ mãng như vậy mà không nghĩ đến hậu quả sao ? Cháu có đủ khả năng bảo vệ con gái bác sao ? Cháu có biết nó đi với cháu thôi đã là rất nguy hiểm , tại sao cháu lại làm như vậy ? “

Đầu dây bên kia tự xưng là ba của Nhược Y , giọng nói tiếng Xích Quỷ không chuẩn của ông ta xả cho Thu Phong một tràng vì tội hôm qua dẫn con gái lão bỏ trốn khỏi đám vệ sĩ .

Đương nhiên Thu Phong nghĩ đến hậu quả sẽ bị ông già nhà Nhược Y gọi đến chất vấn từ lâu rôi . Ngày hôm qua sau khi chạy trốn Thu Phong cuối cùng cũng thực sự hẹn hò với cô nàng .

“ Bác nghĩ cháu không có khả năng bảo vệ một người con gái trên chính mảnh đất của mình sao ? “

Giọng nói không mấy kiên nhẫn thốt ra từ miệng Thu Phong .

“ Tất nhiên ! Đừng tưởng bác không biết chuyện cháu không thể rời khỏi quân đội , cháu là quân nhân người hiểu tình hình chính trị hai nước hơn ai hết . Tốt nhất cháu không nên dính líu gì với con gái bác nữa , bác không muốn nó chết vì quốc gia đâu . “

“ Rập ! “ – Tiếng dập máy “ Tút tút . . . “

“ Ài . . . “ – Thu Phong thở dài một tiếng .

Hắn biết chứ ! Hắn biết là bản thân sẽ mang lại nguy hiểm cho Nhược Y chứ . Nhưng rồi sao ? Hắn thà làm như vậy để Nhược Y được vui chứ hắn không muốn thấy cảnh cô đau lòng nữa , hiện tại bây giờ chưa chắc Thu Phong đã có cái gì gọi là yêu với cô nàng nhưng thương thì có , không biết lý do gì hắn lại có cảm giác với Nhược Y đến như vậy . . . . . . . . . . .

“ Cốc cốc “ – Tiếng gõ cửa vang lên .

“ Cạch ! “

Thu Phong mở cửa ra thấy Nhược Y khoác trên mình một bộ váy đen bó sát tôn vinh lên những đường cong xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn .

“ Em chuẩn bị đi à ? “ – Thu Phong hỏi .

Sau đó hắn nhìn phía sau Nhược Y đi theo hai vệ sĩ đang kéo vali cho nàng . Ngày hôm qua trốn đi chơi biệt tích đến tận tối khuya , mẹ Thu Phong thì vui mừng , ba hắn thì nóng máu nhưng cũng chẳng làm gì được . Hôm nay từ sớm Nhược Y đã bị người nhà ép về nước lại nên cô cũng không thể ở lâu được .

Thấy vậy Thu Phong vòng ra đằng sau Nhược Y nói với hai tên vệ sĩ :

“ Hai hắn có thể đưa hành lý ra sân bay trước được không ? Nhược Y tôi sẽ chở cô ấy đến sân bay ! “

“ Không được thưa thiếu gia ! “ Một tên vệ sĩ ngay lập tức đáp lại lời Thu Phong .

“ Lão gia nhà chúng tôi đã dặn không được phép rời mắt khỏi tiểu thư thêm một lần nào nữa . Mong thiếu gia hãy hiểu cho bọn tôi ! “ – Tên vệ sĩ khác với vẻ mặt đau khổ cầu xin Thu Phong đừng làm khó bọn hắn .

Thấy vậy hắn cũng không đành lòng liền nói :

“ Được rồi , hai anh cất hành lý lên xe chạy sau xe tôi . Tôi sẽ chở Nhược Y đi trước ! “ – Nói xong Thu Phong trực tiếp kéo tay Nhược Y lôi nàng đi “ Cạch cạch . . . “ Tiếng guốc .

Bỗng nhiên thấy Thu Phong kéo Nhược Y đi hai tên vệ sĩ liền vác vali chạy theo hô :

“ Thiếu gia ! Thiếu gia . . . “

. . . . . . . . . . . .

Trong chiếc Roll Rocye Ghost màu đen của Thu Phong .

Nhược Y ngồi bên cạnh ghế lái phụ với vẻ mặt buồn không thể buồn hơn được , thậm chí chỉ cần chạm nhẹ vào một cái sẽ khiến cô nàng khóc như cha chết ngay lập tức .

Thu Phong đang lái xe quay sang thấy cái vẻ mặt đó của Nhược Y đáng yêu không chịu được . Hết sức anh liền đưa một tay ra ngắt lấy cặp má trắng phúng phính của cô nàng .

Bị người mình thích ngắt má Nhược Y không hề phản đối , ngược lại còn chu đôi môi đỏ mọng nhăn mặt nhìn Thu Phong .

“ Này ! Đáng yêu vừa thôi chứ ? “ – Thu Phong nhìn hành động của Nhược Y mà tức cười .

“ Đừng ngắt má em như vậy . . . Đạu ! “ – Nhược Y chu cái mỏ tỏ vẻ đáng yêu ra trước mặt Thu Phong .

Không biết nghĩ gì mà anh lại đưa tay lên xoa lấy đầu Nhược Y sau đó nhẹ nhàng nói :

“ Em đừng lo , cứ về nước đi . Anh còn công việc ở bên đây nhiều lắm , mình sẽ liên lạc qua mạng thường xuyên được mà . Đợi khi việc anh ổn định thi thoảng anh sẽ bay sang Hoa Lương với em . Về chuyện của ba em anh sẽ có cách đừng lo lắng quá “

“ Dạ . . . “ – Nhược Y ngoan ngoãn dạ nhẹ một tiếng .

Coi như có câu nói này của Thu Phong cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều .

Đầu óc Nhược Y cũng đơn là giản lắm , yêu là yêu cô chẳng biết gì cả . Cô chỉ không biết tại sao ba mình lại đi cấm cản hai đứa trong khi từng có hôn ước , cũng chẳng ai nói với cô lý do rõ ràng là vì sao . Đoán già đoán non Nhược Y cũng không thể nào đoán ra được bộ luật ngầm của quân đội Xích Quỷ được .

Tất nhiên Nhược Y cũng không có ý trách móc ba mình , cô nghĩ ông ấy cấm hai người qua lại chắc hẳn cũng có lý do nào đó . Có câu nói ‘ Mọi việc để anh lo ‘ của Thu Phong là cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều . Cùng lắm khi về nước nếu cảm thấy nhớ anh qua cô sẽ năn nỉ qua thăm anh cho bằng được . Về chuyện mè nheo với ba ba của mình Nhược Y phải nói là số 2 không ai dám số 1 a .

Một chốc sau Thu Phong chạy xe thẳng vào trong sân bay , lúc này hai tên vệ sĩ chạy theo sau cũng đã xách hành lý xuống .

Gia tộc Nhược Y giàu cũng không kém bố già nhà Thu Phong nên cũng có phi cơ riêng dành cho ái nữ nhà họ . Có máy bay riêng Nhược Y không cần phải làm bất cứ một thủ tục xuất cảnh rườm rà nào cả , cứ việc xách mông lên và đi .

Tiễn Nhược Y tới trước khoang máy bay Thu Phong khẽ kéo Nhược Y lại thơm nhẹ nhàng lên trán cô một cái song nhẹ nhàng nói :

“ Em đừng lo lắng gì nữa . . . Về nước rồi gọi cho anh ! “

“ Dạ . . . “ – Nhược Y đỏ mặt dạ khẽ một tiếng rồi xoay người bước lên máy bay chào tạm biệt Thu Phong .

Phía dưới các vệ sĩ của Nhược Y cũng cúi đầu chào Thu Phong một lượt rồi mới cùng nhau lên máy bay .

Bên trong Nhược Y nhìn ra cửa sổ thấy hình ảnh Thu Phong vẫy tay chào mình . Cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh và thầm nghĩ cuối cùng cô cũng có một cơ hội với anh .

. . . . . . . . . . . . . .

Trên đường về lại dinh thự điện thoại của Thu Phong lại một lần nữa vang lên :

“ Alo , con nghe ! “

“ Đưa con bé lên máy bay chưa ? “ – Giọng trầm ổn của Nhất Phương vang lên ở đầu dây bên kia .

“ Dạ rồi ba ! “

“ Ừ ! Xong rồi về qua phòng trà đi va có chuyện cần bàn . “

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phòng trà Thu Phong đang ngồi đối diện trực tiếp với ba mình . Thời hạn một tháng anh ở miền Nam cuối cùng cũng kết thúc . Hiện tại anh sẽ phải ngay lập tức đi ra Bắc để bắt đầu công cuộc chiếm đóng địa bàn ngầm ở miền Bắc .

Giờ khắc này sẽ có hai lựa chọn cho Thu Phong . Một là anh nghe theo tất cả sự sắp xếp của Nhất Phương . Một con đường tươi đẹp bông lụa sẽ được trải ra cho anh , anh chỉ có việc dùng thực lực và tiếng nói của đứa con ông trùm miền Nam để đi lên tại đất Bắc . Nhưng như vậy lại quá nguy hiểm vì để lộ thân phận cũng như Thu Phong không thích dựa hơi ông già nhà mình .

Cách thứ hai là anh sẽ đi lên hoàn toàn từ bàn tay trắng . Không địa vị không thế lực , tự gầy dựng cho mình một thế lực để đi lên . Còn đi lên như thế nào là do Thu Phong , cho dù bám víu hay vuốt mông lão đạo nào ở miền Bắc đi nữa cũng không phải là việc Nhất Phương có quyền can thiệp nữa .

Cũng như việc hổ tự bắt con mình đi săn , nó không săn được thì nhịn đói . Ý của Nhất Phương là vậy cũng hợp với ý của Thu Phong .

Tuy nhiên làm xã hội đen đất Bắc không phải dễ . Ở miền Nam bạn có thể là một đại ca người Bắc nhưng ở miền Bắc đại ca chắc chắn phải là người miền Bắc . Bởi ở Bắc chẳng ai phục người Nam , người Nam lại không như vậy , cứ hễ có tài thì cứ lên . Còn tự tôn dân tộc của người Bắc gốc cao hơn hẳn .

Về phần này Thu Phong cũng không lo tại bản thân anh cũng nửa Nam nửa Bắc . Khi ở Bắc chắc hẳn anh sẽ đổi khẩu âm của mình sang giọng Bắc để tránh việc gây thêm phiền toái . Chưa kể khẩu âm Bắc của Thu Phong rất giống với người Hải Căn ( Một thành phố gần với thủ đô ) .

Hải Căn là một thành phố có tiếng người dân khó tính nhất cả nước cũng như về độ máu mặt của người Hải Căn . Trùm đất Bắc cũng là một người gốc Hải Căn . Dân Hải Căn luôn có máu thiện chiến , dù bản thân phạm tội nhưng gặp cảnh sát đánh luôn cả cảnh sát chẳng sợ bố con nhà thằng nào . Nói hẳn ra là cực kì bố láo . Nhưng ở đâu cũng có người này người kia .

“ Vậy con quyết định tự lực sao ? “ – Nhất Phương vừa rít một ngao thuốc vừa nói với Thu Phong .

Nhìn quả mồm đầy khói thuốc mùi xì gà sữa khiến Thu Phong khó chịu do ngửi quá nhiều . Anh phẩy phẩy tay vài cái cho bớt khói rồi nói :

“ Tự lực ! Con chỉ cần năm mươi người kia là đủ , tiền thì trong tài khoản của con vẫn còn vẫn có thể làm chút gì đó để nuôi mấy chục miệng người . . . “

“ Được rồi ! Vậy tùy con , có gì không hiểu thì hỏi ba . “ – Nhất Phương vừa dí điếu thuốc cháy dang dở vào gạt tàn vừa nói .

“ Rồi con biết rồi ! “ – Thu Phong gật gật cái đầu cho có tỏ vẻ không quan tâm mấy .

Đúng là cảm giác được một người cha vốn tưởng đã chết quan tâm khiến anh thấy không quen một chút nào . Dù cố tỏ ra tự nhiên nhưng anh không biết tại sao anh luôn có cảm giác tất cả người nhà anh đều rất xa lạ tính luôn cả ba anh Nhất Phương trước mắt .

Thấy con trai mình tỏ vẻ không quan tâm Nhất Phương liền nghiến răng trêu chọc :

“ Này thằng bất hiếu ! Ba mày ra đời từ khi mười hai tuổi rồi , dám khinh thường ba mày à ? “

“ Dạ đâu có . . . “ – Thu Phong trả lời bâng khuâng rồi chuồn nhanh ra khỏi phòng để cho ông già khỏi kiếm thêm chuyện .