Chương 1: Chuẩn Bị Hôn Lễ

Trong căn phòng, một mảnh mực đen tối người đàn ông chỉ ngồi đó cũng làm căn phòng trở lên bừng sáng.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc hết sức sang trọng, quần áo trên người chỉnh tề, từ trên xuống dưới toát ra vẻ yêu mị nhưng không làm mất vẻ cao quý.

“Hàn tổng, chuyện làm ăn của chúng ta ngài có thể quan tâm một chút được không?”

Người trước mặt có tên Trư Quốc Vinh, dáng người mập mạp, khi cười lên hai con mắt đều híp lại trông qua thật có chút khôi hài nhưng người ở trong đây lại không một ai dám hé miệng trêu chọc, bởi vì Trư Quốc Vinh chính là tổng giám đốc của tập đoàn khách sạn quốc tế Phong La.

Nhưng giờ phút này lại lộ ra vẻ nịnh nọt, lấy lòng đối với người đàn ông trước mặt.

Trên bàn rượu, Hàn Dương đã sớm bị những tiếng chúc rượu hoặc nịnh nọt nghe đến nhàm chán, trên gương mặt lộ rõ một tia mệt mỏi nhưng vẫn không làm thuyên giảm vẻ anh tuấn.

Trong chớp mắt, Hàn Dương đã lấy lại tinh thần, khóe miệng giương lên, hắn nâng chén rượu, đưa đi đưa lại trước mặt mọi người.

“Được, mọi người cứ thoải mái đi tất cả chi phí hôm nay cứ để cho tôi trả.”

Đám người nghe vậy lập tức cười lớn, hiếm khi thấy Hàn tổng có dịp cao hứng như vậy trên mặt ai nấy cũng mang theo ý cười.

“Hàn tổng cao hứng như vậy là sắp tỏ tình với cô nương nhà nào đi.”

Một người phụ nữ mặc áo trễ vai, lộ ra đôi bồng đào to lớn, yểu điệu lên tiếng trêu chọc.

Hàn Dương đã sớm hơn ba mươi tuổi, không một bối cảnh tự mình tay trắng lập nghiệp đi lên, đến nay địa vị xã hội đã đạt đến đỉnh cao, lại còn dáng dấp phi thường anh tuấn so với minh tinh trên màn ảnh còn đẹp hơn vạn lần, nam nhân như vậy vừa có sắc lại có tiền hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân hiển nhiên không phải số ít, chỉ sợ đã sớm trở thành tình nhân trong mộng của mọi nữ nhân.

Nhưng đến nay vẫn chưa từng nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Quân Tuyết có đến một nữ nhân ở bên cạnh, người ngoài đều cho rằng Hàn tổng không có hứng thú với phụ nữ mà càng coi trọng sự nghiệp của mình hơn, thậm chí còn có tin đồn Hàn tổng thích nam nhân.

Lời của người phụ nữ vừa ra ai cũng không để quá nhiều tâm tình dù sao trên thế giới này bọn họ nguyện ý tin tưởng bất kì ai cũng có thể kết hôn nhưng ngoại trừ Hàn Dương.

Chỉ là sự tình hoàn toàn khiến bọn họ không thể ngờ đến, vậy mà cư nhiên thấy Hàn Dương mỉm cười, câu nói vừa ra đã khiến mọi người ngây ngốc tại chỗ.

“Quả thật có chuyện như vậy, tôi với cô ấy đã quen biết từ lâu đến ngày hôm nay tôi mới có can đảm tỏ tình với cô ấy.”

Căn phòng đột nhiên im lặng đến lạ thường, cho dù một chiếc kim rơi cũng có thể phát ra âm thanh.

Nửa ngày sau, đám người mới lấy lại tinh thần.

“Xem ra Hàn tổng cũng đã đến lúc nói chuyện gia đình, vậy thì thật chúc mừng, chúc mừng!”

Một người mở lời, tất cả đám người còn lại đều liên miệng nói.

“Không biết cô nương nhà nào mà lại được Hàn tổng để ý như vậy thật là có phúc a...”

Tất cả nam nhân trong phòng sắc mặt đều lộ rõ vẻ phấn khởi, cuối cùng cũng có cô nương trị được tên ác ma này, xem ra những ngày tháng tiếp theo đều dễ thở hơn không ít rồi. Chỉ là có điểm tiếc nuối, con gái nhà mình cũng không thể rơi vào mắt xanh của Hàn tổng.

Rất nhanh tiệc rượu kết thúc, trên bàn rượu phần lớn người đều có men say, chỉ có nữ nhân rời đi ánh mắt còn không cam lòng rơi trên Hàn Dương, sau hôm nay người đàn ông này đã chính thức thoát khỏi danh hiệu độc thân, dù sao bọn họ tin tưởng không có bất kì người phụ nữ nào có thể thoát khỏi mị lực của Hàn Dương.

“Hàn tổng, để tôi đưa ngài về.”

“Không cần...”

Lời nói còn chưa dứt, điện thoại của Hàn Dương đột nhiên có một cuộc gọi truyền đến, nhìn hàng chữ trên màn hình hắn nhịn không được mà khóe miệng giương lên.

Đầu bên truyền đến thanh âm của một người phụ nữ: “Hàn Dương, anh có việc bận không? Em muốn gặp anh.”

Thanh âm rất nhẹ, để Hàn Dương không khỏi cảm thấy một tia áp lực: “Được, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

Người bên kia dường như biến mất, thật lâu sau mới mở miệng: “Chỗ cũ đi, em ngồi đây đợi anh.”

Điện thoại vừa tắt, Hàn Dương nhanh chóng trở về Roll Royce, một đường phi thẳng về phía trước, sắc mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Khi đến nơi, cửa tiệm đã sắp sửa đóng cửa, chỉ còn lại vài người xung quanh.

Hàn Dương hướng mắt về phía cô gái cách đây không xa, thật lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi về phía cô.

Nhìn thấy ly rượu đặt trên bàn, sắc mặt Hàn Dương liền kém đi rất nhiều, hắn đoạt lấy ly rượu của cô rồi đối với người nhân kêu lên một ấm trà giải rượu.

“Anh thật là… vẫn luôn độc đoán như trước kia.”

Quân Như Tuyết cười tủm tỉm, gương mặt đỏ ứng vì men rượu, nhìn cô như vậy Hàn Dương trong đáy mắt giấu không được một tia ôn nhu.

Hàn Dương ngồi xuống cạnh cô, châm một chén trà giải rượu, tao nhã đưa lên miệng.

Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi vậy mà tính tình vẫn không thay đổi, Hàn Dương lắc đầu cười nhạt: “Em gọi anh đến đây không phải chỉ để nhìn bộ dáng sâu rượu của em đi.”

Quân Như Tuyết nghe vậy, nét cười trên miệng cứng lại rất nhanh liền khôi phục bộ dáng trầm lặng như trước.

“Em sắp kết hôn rồi.”

Hàn Dương cho rằng mình nghe nhầm, hắn không tin hỏi lại lần nữa.

“Em nói gì vậy? Anh không nghe rõ...”

Quân Như Tuyết cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Hàn Dương lúc này, cô nhỏ giọng, âm thanh lí nhí như muỗi kêu: “Em chuẩn bị kết hôn, mong anh sẽ đến dự đám cưới của em.”

Rắc!

Một tiếng vỡ vang lên, chén trà trước mặt nát vụn, mảnh vỡ nát đâm thẳng vào bàn tay Hàn Dương. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn có lẽ sự thống khổ hắn phải chịu đựng đã sớm xa xa vượt qua những đau đớn về thể xác.

Nhìn thấy bàn tay đều là vết máu, Quân Như Tuyết bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cô vội vàng cầm lấy bàn tay của anh, lo sợ hô lên: “Tay anh không sao chứ, để em đưa anh đến bệnh viện.”