Triệu Uyển Vi nhìn dáo dác xung quanh,xác định không có người nào liền chạy tới chỗ hắn. Lay lay người hắn,cô khẽ gọi:
- anh gì đó ơi ?... Tỉnh lại đi...
Hắn ta không có chút phản ứng
-Hắn chết rồi sao?- cô lầm bầm
Nhìn cả người bê bết máu của hắn, cô lại liên tưởng tới các tình tiết "cẩu huyết" trong những cuốn ngôn tình từng đọc. Không phải chứ? Không lẽ hắn bị... bị truy sát?!
Lại nghe thấy một loạt các tiếng huyên náo,tiếng bước chân dồn dập phía sau
A!
Đúng thật là có "cẩu huyết" a! Hơn nữa lại còn diễn ra ngay trước mắt cô a! Quả thật hắn là bị đuổi giết,còn những vết thương này là bị bắn đi?!
Nhưng dù thế nào thì với cô cũng một chút không liên quan. Chuyện quan trọng đặc biệt liên quan đến Uyển Vi cô bây giờ là phảy chạy lẹ. Trước khi bọn 'sát nhân' kia tới đây, nếu không, vô phúc mà bị bọn chúng bắt được lại quy vào là"đồng lõa " với tên này rồi "khử" là đời cô coi như xong a!
Uyển Vi ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông trước mặt, không biết là nói với hắn hay tự nói với chính mình, thở dài mà lẩm bẩm:
-Xem ra... số anh chỉ tới đây thôi. Thôi thì tôi chúc anh sang thế giới bên kia,trên đường thượng lộ bình an . Cũng đừng oán trách tôi a! Không phải tôi không muốn cứu anh mà là hoàn cảnh không cho phép. Bye... bye...
Đang định chạy thì đột nhiên có một lực nào đó tác động tới cánh tay cô khiến cho cô không thể không dừng lại. Cô giật mình quay đầu lại nhìn thì bắt gặp đôi đồng tử đen láy mà sâu không thấy đáy của người đàn ông
Ánh mắt của anh ta vằn tia máu , sắc nhọn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Thật đáng sợ a! Chân cô bất giác lùi lại phía sau, tay theo bản năng giật lại, nhưng không đước, hắn vẫn nắm chặt cổ tay cô.
Mắt nhìn, tai nghe thấy tiếng bọn "sát nhân" ngày càng tới gần, Uyển Vi gấp gáp giật mạnh tay lần nữa. Nhưng căn bản là không thể, tay hắn như đã mọc rễ ở cổ tay cô rồi!
...