“Không phải luyện tập, ngày mai tôi phải đi tham gia tiệc sinh nhật của ba Tư Tinh, tôi muốn viết một bức tranh chữ, mang đến làm quà tặng cho ba của em ấy.”
Ngô Nhàn không hề che giấu cái gì, mà trả lời thẳng thắn đúng sự thật.
“Ồ, hóa ra là như thế.”
Trên mặt Lý Thương Ngô lộ ra thần sắc rõ ràng, sự tồn tại của Liễu Tư Tinh, đương nhiên Lý Thương Ngô biết, những ngày này hai cũng cũng từng gặp mặt mấy lần ở chỗ của Ngô Nhàn, Lý Thương Ngô cũng biết Liễu Tư Tinh là một đồ đệ khác của Ngô Nhàn, chuyên học tập cổ cầm.
Chỉ là đối với thân thế hiển hách kia của Liễu Tư Tinh, Lý Thương Ngô lại không hề biết rõ.
“Vậy được, thầy Ngô thầy còn có chuyện gì khác dặn dò không?”
Lý Thương Ngô thấy Ngô Nhàn đã chọn song bút lực giấy nghiên, nên nhanh chóng hỏi.
“Không còn nữa, hai người trở về đi, vất vả rồi.”
“Ồ, vậy được, thầy Ngô chúng em đi đây.”
Lý Thương Ngô nói xong, liền muốn kéo Hách Trường Tùng ở một bên cùng nhau rời đi.
Mà Hách Trường Tùng lại do dự một chút, nhưng vẫn là lên tiếng nói: “Ngô tiên sinh, không biết tôi có my mắn, có thể xem ngài viết chữ không? Nếu như ngài là muốn viết chữ làm quà tặng cho người khác, sau khi viết xong cũng cần gia công đánh bóng một chút đối với bức tranh, loại chuyện quét hồ này, Vinh Bảo Trai của chúng tôi cũng có thể làm cho ngài.”
Ngô Nhàn trầm mặc một lúc, cảm thấy Hách Trường Tùng nói cũng có đạo lý, dù sao bây giờ bọn họ cầm đến chỉ là giấy tuyên có phẩm chất tốt một chút, sau khi mình viết xong chữ cũng không thể cứ như thế đem đi tặng, cũng phải gia công đóng gói một chút.
“Như thế cũng được, vậy hai người đợi tôi viết xong bức tranh chữ này rồi mới đi đi, công việc gia công còn lại, làm phiền Hách tiên sinh rồi, thêm tiền cái gì đó đêu dễ nói, chỉ là không biết Hách tiên sinh có thể làm xong trước ngày mai không?”
“Tiên sinh yên tâm, loại công việc đóng khung này không tố công sức, buổi chiều ngày hôm nay là có thể đóng khung xong tranh chữ rồi đưa đến đây, còn về phần tiền công cái gì đó ngài không cần nhắc đến nữa, tôi và Thương Ngô và bạn bè tốt, loại chuyện nhỏ này, không cần nhắc đến tiền công.”
Hách Trường Tùng sảng khoái nói.
“Vạy thì đa tạ rồi.”
Ngô Nhàn cũng không quá khách sáo, một chút chuyện nhỏ này, đúng là không cần phải tính toán kỹ càng.
Dọn sạch mặt bàn, mở giấy tuyên ra, làm ướt bút mực, Ngô Nhàn tiến hành công việc chuẩn bị trước khi viết chữ.
Sau khi chuẩn bị xong nghiên mực, ở trong nghiên mực chậm rãi tỏa ra một trận mùi hương thoang thoảng.
Màu mực, là một quá trình rất tỉ mỉ và công phu, có thể được coi là công việc chuẩn bị quan trọng nhất trước khi viết chữ.
Đầu tiên, mặc phải được mài hoàn toàn, như thế viết chữ màu mực mới tràn đầy, độ nhuận khi viết, mà mài nhưng không được mài quá nhiều, nếu như mực tản ra, màu sắc chữ được viết ra sẽ trở nên trắng bệch nhạt nhòa.
Mà việc nắm bắt tất cả những điều này, thì pahir dựa vào công lực dưới tay của người mài mực thế nào rồi.
Một người viết chữ như thế nào, thông qua quá trình màu mực của người đó, là có thể nhìn ra được ba phần, mà Hách Trường Tùng chỉ là nhìn một chút quá trình Ngô Nhàn mài mực, đã biết được vị Ngô tiên sinh ở trước mắt này, chắc chắn là một vị chuyên gia thư pháp chân chính.
BỞi vì cho dù là trong số những vị chuyên gia thư pháp đương đại mà Hách Trường Tùng từng gặp, ở trong quá trình mài mực này, cũng chưa bao giờ có ai, thuận lợi mềm mượt giống như Ngô Nhàn, cuối cùng khi dừng tay, cũng dừng vừa đúng lúc tuyệt vời, vừa phải.
“Thương Ngô, người thầy này của cậu, lẽ nào là một vị chuyên gia thư pháp chân chính?”
Hách Trường Tùng hạ thấp giọng nói, trong ngữ khí mang theo một chút ý chấn động, hỏi Lý Thương Ngô đứng ở bên cạnh.
“Lúc trước mình chưa từng nhìn thấy thầy Ngô viết chữ, có điều nếu như tầy Ngô nói với mình thầy ấy là tông sư thư pháp đương đại, mình nghĩ mình cũng sẽ tin.”
Lý Thương Ngô nhún nhú vai, cười khổ nói.
Đối với loại các loại hành vi yêu nghiệt ở nhiều phương diện của Ngô Nhàn khiến cho người khác không thể nào tưởng tượng được, Lý Thương Ngô đã sớm quen rồi, thậm chí là tê dại rồi!
Chuyên gia vừa ra tay, đã biết là có hiểu hay không.
Bất luận là từ việc lựa chọn bút lông lúc trước, hay là mài mực bây giờ, chỉ ngắn ngủi mấy hành động, Ngô Nhàn đã mang đến cho Hách Trường Tùng không ít chấn động.
Hách Trường Tùng là ông chủ của Vinh Bảo Trai, chủ yếu kinh doanh mảng thư pháp hội hoajdodof cổ, bản thân ông ở phương diện thư pháp, cũng rất có hiểu biết, đồng thời bởi vì thân phận của ông, bình thường cũng không ít tiếp xúc giao lưu với các chuyên gia của giới thư họa trong nước.
Cảnh tượng chuyên gia thư pháp viết chữ ngay tại hiện trường, ông cũng không hiếm thấy.
Có điều Hách Trường Tùng chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ vị chuyên gia thư pháp này, chỉ đơn giản thông qua quá trình màu mực này, đã mang đến cho Hách Trường Tùng chấn động như thế!