Trong đôi mắt Ngô Nhàn lóe lên một tia sáng, sau khi hắn lựa chọn Diệp Vấn nhập thân, hắn đã cảm nhận được trong lúc mơ hồ có một cỗ sức mạnh cường đại và ý chí võ đạo, từ trong không trung rót vào trong cơ thể hắn!
Sức mạnh, tốc độ, tinh thần, thể chất, phản ứng…
Tất cả tố chất thân thể đều đang điên cuồng được tăng lên, hơn nữa một loại ký ức trân quý liên quan đến đến võ đạo, toàn bộ đều xuất hiện ở trong đầu của Ngô Nhàn!
Trong lúc hốt hoảng, phảng phất như hắn hóa thân thành Diệp Vấn vậy!
Lòng bàn chân hơi chìm xuống, hai tay Ngô Nhàn không kìm lòng được bày ra một tư thế kinh điển khi ra tay của Diệp Vấn, một cỗ khí thế võ đạo tông sư, lấy thân thể Ngô Nhàn làm trung tâm, chậm rãi tản mát ra ngoài!
“Thế nào? Còn muốn phản kháng?”
Một tên lưu mạnh mặc quần áo màu đen, nhìn thấy dáng vẻ Ngô Nhàn muốn động thủ, nâng cây gậy thép ở trong tay lên mặt cười cười đi lên phía trước.
“Tiểu tử, còn bày dáng, hù dọa ai vậy? Cậu cho rằng cậu là Diệp - ”
Tên lưu manh này vừa nói, vừa đưa một tay ra, đánh về mặt của Ngô Nhàn.
Có điều, tay của hắn ta vừa mới đưa ra, chữ Vấn kia còn chưa nói ra khỏi miệng, Ngô Nhàn đang đứng sừng sững ở đó bất ngờ chuyển động!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Một loạt âm thanh va chạm giống như tia chớp, thế mà tên lưu manh kia đã vù một tiếng bay về phía sau như một viên đạn đại bác! Tên lưu manh bay ra ngoài một khoảng cách gần mười mét, mới mạnh mẽ ngã xuống mặt đất!
Tên lưu manh ngã dưới mặt đất, miệng phun ra máu, thế mà phần cơ ngực bị lõm vào một đường còng vào trong dùng mắt thường cũng có thể thấy được!
Nếu như không phải là lồng ngực của hắn ta còn có chút phập phồng lên xuống, sợ rằng tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta đã chết!
“Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy!”
Sau ba giây, một giọng nói có chút run run rẩy rẩy mới từ trong miệng của một tên côn đỏ nho nhỏ phát ra.
“Vừa, vừa rồi, hắn, hắn…”
Một tên lư manh dùng ngón tay chỉ vào Ngô Nhàn, môi run run rẩy rẩy, hắn ta căn bản không dám tin cảnh tượng mà vừa rồi bản thân mình nhìn thấy, hoặc là nói, thậm chí hắn ta cảm thấy trước mắt mình xuất hiện ảo giác!
Bởi chỉ mới lúc vừa rồi, trong thời gian chớp mắt đó, hắn ta nhìn thấy hai tay Ngô Nhàn liên tục vung vẩy, đánh liên tiếp một loạt không biết bao nhiêu nắm đấm vào đồng bạn của mình!
Tốc độ vô cùng nhanh, thế mà lại đến mức dùng mắt thường của hắn ta cũng không thể nào đuổi theo kịp!
Loại cảnh tượng chỉ có ở trong phim mới nhìn thấy được này, bây giờ lại nhìn thấy ở trong hiện thực, làm sao có thể không khiến cho hắn ta vô cùng chấn kinh!
Mấy tên lưu manh khác, cũng là cả mặt đều là sắc mặt bán tín bán nghi, bởi vì cảnh tượng vừa rồi, bọn họ gần như đều nhìn thấy!
Ngô Nhàn đứng ở phía xa, làm hành động thu nắm đấm lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tên lưu manh bị đánh bay ra phía xa đến thiếu chút nữa chết.
Sau khi sức mạnh Diệp Vấn nhập thân, thứ đồng thời nhập thân, còn có ý chí võ đạo chỉ thuộc về võ đạo tông sư.
Sự tồn tại có thể đạt đến được cảnh giới võ đạo tông sư, làm gì có người nào là người tốt?
Cách làm việc của bọn họ, chính là theo đuổi thuận theo tâm ý!
Làm vạn việc, đều dựa theo bản tâm của mình mà hành động, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như người phạm ta, trả gấp mười lần!
Trên thực tế, trước khi ra tay, nếu như không phải Ngô Nhàn cố ý thu liễm sức mạnh lại, sợ rằng vừa rồi tên lưu manh kia không phải chỉ là bay ra xa đơn giản như thế, mà là bị hắn trực tiếp đánh chết!
Võ thuật truyền thống Trung Quốc, là dùng để giết người!
Khi lần đầu tiên Ngô Nhàn dùng đến võ đạo, đã thể hiện ra phong thái tuyệt đại của một đời tông sư!
Tên mặt sẹo nhìn tiểu đệ bị đánh cho thê thảm không dám nhìn ngã ở dưới nhất phía sau, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn là hét lên với mấy tên tiểu đệ còn lại:
“Lên hết cho ta!”
Sau khi tên mặt sẹo hét lên, thì cầm lấy ống thép ở trong tay mình xông lên, mà mấy tên tiểu đệ của hắn ta, thấy đại ca của mình dẫn đầu xông lên, cũng không còn do dự nữa, nhanh chóng đi theo xông lên.
Nhất thời, hàng loạt ống theo đao sáng loáng giao nhau, mang theo tiếng gió rít, lao về phía Ngô Nhàn!
Sáy bảy tên lưu manh sắc mặt hung dữ, trên tay cầm ống thép sáng loáng tấn công, đối mặt với loại tình huống này, sợ rằng người bình thường đã sớm bị dọa cho mềm chân rồi, chắc rằng đến đứng cũng không đứng vững, càng đừng nói đến chuyện phản kháng.
Nhưng mà, đối mặt với loại cảnh tượng nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm này, trong lòng Ngô Nhàn lại giống như mặt nước vậy, không có một chút gợn sóng nào.
Chậm! Thật sự là quá chậm rồi!
Đám người tên mặt sẹo đang xông lên, ở trong mặt của Ngô Nhàn đã kích hoạt trạng thái Diệp Vấn nhập thể, nhất cử nhất động của bọn họ, đúng thật là quá chậm rồi!