Chương 75: Âm hồn không tan!

Biên độ các thuộc tính được tăng lên rất lớn, không chỉ khiến cho các phương diện tố chất thân thể của Ngô Nhàn trở nên dị thường hơn, mà còn thành công rút ngắn thời gian làm mới chu kỳ rút thăm sách thần vạn giới!

Trước lúc đó, Ngô Nhàn chỉ còn lại thời gian hai ngày, là có thể làm mới lần rút thăm sách thần vạn giới tiếp theo, bây giờ hắn càng là khiến cho toàn bộ thuộc tính tư duy của bản thân mình tăng lên đột phá giới hạn đầu tiên, lại có được phần thưởng bất ngờ từ hệ thống tặng thêm một lần cơ hội rút thưởng sách thần.

Cũng chính là nói, bây giờ Ngô Nhàn có hai lần cơ hội rút thưởng sách thần vạn giới!

Điều này đối với Ngô Nhàn mà nói, hoàn toàn chính là niềm vui bất ngờ, vì thế, sau khi hắn rời đi từ Cổ Vân kỳ quán, đã dự định quay trở về hiệu sách của mình tiến hành rút thăm, hắn đã không thể nào chờ đợi được nữa.

“Thầy Ngô, em đưa thầy trở về đi!”

Lý Thương Ngô từ Cổ Vân kỳ quán chật kín người thoát ra ngoài, muốn đưa Ngô Nhàn về nhà.

“Không cần đầu, tôi tự đi là được, em giúp tôi đi ứng phó với đám phóng viên kia đi.”

Ngô Nhàn liếc nhìn một đám đông phóng viên theo sát đằng sau Lý Thương Ngô đuổi theo, chau mày nói.

Ngô Nhàn biết toàn bộ đám đông phóng viên này là nhằm vào mình mà đến, lại cộng thêm hắn tâm tình muốn rút thăm sách thần của hắn có chút gấp gáp, nếu như để cho Lý Thương Ngô đưa mình quay về, nói không chừng sẽ phải chậm trễ không ít thời gian, như thế còn không bằng để cho Lý Thương Ngô thay mình ngăn cản đám phóng viên này trước, còn bản thân Ngô Nhàn thì âm thầm rời đi là được.

“A… Nhưng mà thầy Ngô”

Lý Thương Ngô quay lại nhìn một chút đám đông phóng viên đuổi theo, trong chớp mắt có chút đau đầu, nhưng mà khi Lý Thương Ngô quay đầu lại muốn nói gì đó với Ngô Nhàn, lại phát hiện Ngô Nhàn trước mắt đã sớm biến mất không thấy bóng dáng rồi.

Thầy Ngô đâu?

Lý Thương Ngô ngây ra, suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, lại bị đám đông phóng viên chạy theo nhấn chìm.

“Đúng thật là đáng sợ.”

Ngồi ở trong xe taxi, Ngô Nhàn nhìn Lý Thương Ngô bị một đám phóng viên bao vây vòng trong vòng ngoài, súng dài súng ngắn các loại không ngừng chớp nhoáng, Ngô Nhàn không khỏi cảm thấy đáng thương vài gây cho Lý Thương Ngô vì đã thay mình đỡ đạn.

Bây giờ tố chất thân thể của Ngô Nhàn vượt xa người bình thường, vì thế vừa rồi Lý Thương Ngô chỉ là quay đầu trong chốc lát, Ngô Nhàn đã lập tức kéo dài khoảng cách rất xa, nhanh chóng chặn một chiếc xe taxi lại, trốn kỹ vào trong xe taxi.

“Bác tài, đi khu Vân Thủy ở ngoại thành.”

“Được rồi!”

Hiếm khí Yên Kinh hôm nay không bị tắc đường, vì thế chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Ngô Nhàn đã thuận lợi quay trở lại cửa hiệu sách của mình.

Sau đó, đúng vào lúc Ngô Nhàn đi về phía cửa hiệu sách của mình, chuẩn bị mở cửa vào trong nhà, từ bốn phía xung quanh có sáu bảy người thanh niên cường tráng mặc áo màu đen đi ra, mơ hồ bao vây Ngô Nhàn vào giữa.

“Mấy người là ai?”

Ngô Nhàn dừng bước chân, híp mắt lại nhìn mấy người thanh niên đang bao vây mình lại, nhìn có vẻ không có ý gì tốt, trầm giọng hỏi.

“Người anh em, ở đây không tiện nói chuyện, hay là chúng ta đổi nơi khác đi?”

Một người đầu cắt ngắn trong số đó, trên vai có hình xăm và một vết sẹo gớm ghiếc ở khóe mắt do dao gây ra, bước lên phía trước, nhìn Ngô Nhàn cười cười nói.

Có thể nhìn ra được, hắn ta là người cầm đầu của những người này.

Ngô Nhàn nhìn bốn phía một chút, bởi vì vị trí hiệu sách này của hắn khá hẻo lánh, vì thế cho dù là người đi đường cũng không có mấy người, có điều tuy bây giờ không có người, nhưng dù sao cũng là giữa ban ngày ban mặt, vạn nhất một lúc nữa có người đi qua vậy thì không hay rồi, vì thế tên mặt sẹo này mới muốn tìm một nơi không người, “trò chuyện” thật tốt với Ngô Nhàn.

Một chút tính toán này của tên mặt sẹo, đương nhiên Ngô Nhàn hiểu rất rõ, có đều một là bây giờ tố chất thân thể của hắn tăng mạnh, mất tên lưu manh trước mắt này, đúng thật chưa chắc đã có thể làm gì được hắn.

Hai là, cũng không gấp, Ngô Nhàn còn có con át chủ bài là sách thần cường giả vạn giới nhập vào ngưởi ở Vạn Giới Thương Thành có thể dùng, vì thế đám người của tên mặt sẹo này, đối với Ngô Nhàn mà nói đúng thật là không có uy hiếp gì cả.

Càng huống hồ, Ngô Nhàn cũng muốn biết, rốt cuộc đám người tên mặt sẹo này là do ai phái đến, rất rõ ràng, những đám người này nhìn một chút là biết làm việc thay người khác, không thể nào không thù không oán vô vớ tìm đến gây phiền phức cho hắn.

Vì vậy, Ngô Nhàn dứt khoát tương kế tựu kế gật đầu nói.

“Được, đi thôi.”

“Huynh đệ, dứt khoát!”

Tên mặt sẹo thấy Ngô Nhàn “thành thật” như thế, lập tức liếc mắt ra hiệu, tỏ vẻ ngăn cản mấy người anh em của mình có hành động gì với Ngô Nhàn, tiếp đó dẫn đầu đưa Ngô Nhàn đi về phía con hẻm hẻo lánh ở bên cạnh.