Mà cảnh tượng xảy ra trước mắt, đã vượt ra ngoài phạm vi mà người bình thường có thể lý giải được, cũng đã mạnh mẽ tấn công vào bức tường phòng tuyến tâm lý đã vô cùng yếu đuối của hắn ta.
“Lý Thế Thạch, ta hỏi ngươi, ngươi có nhận thua không?”
Ngô Nhàn bình tĩnh nói.
“Ta làm sao có thể thua được, không cần biết rốt cuộc tên rác rưởi nhà ngươi đã dùng yêu pháp gì, Lý Thế Thạch ta, đã được định trước là sẽ thắng!!!”
Trong đôi mắt của Lý Thế Thạch trần ngập thần sắc điên cuồng, nhưng vẫn là vô cùng khó khăn nắm chặt lấy quân cờ, cánh tay ở trên không trung lắc lư mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn là đặt quân cờ mà mình muốn đánh xuống dưới bàn cờ.
“Ai.”
Một tiếng thở dài, đột nhiên từ trong miệng Ngô Nhàn phát ra ngoài.
“Hừ! Người Trung Quốc, có phải là cảm thấy đã không còn hi vọng thắng ta nữa rồi không? Ha ha ha, bây giờ quỳ xuống cầu ta, để cho ta bỏ qua cho ngươi, vẫn còn kịp đó!”
Lý Thế Thạch cười một cách kỳ lạ!
“Ta chỉ là cười ngươi.”
Ngô Nhàn bình tĩnh lắc đầu.
“Trời tạo nghiệp, có thể tồn tại, tự tạo nghiệp, không thể sống!”
Ầm --!
Sau khi câu nói của Ngô Nhàn kết thúc, trên bàn cờ, âm thanh rồng gầm lúc trước như ẩn như hiện, bất ngờ trở nên lớn hơn gấp mấy lần.
Mà một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường chấn động mất tiếng đã xảy ra, trên bàn cờ nho nhỏ, thế mà lại có một con rồng dài màu trắng hùng dũng, đang chậm rãi xuất hiện!
Hư ảnh của con rồng màu trắng này, chỉ dài mấy thước, chậm rãi do dự một chút ở không trung bên trên bàn cờ, sau đó thế mà lại hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, trực tiếp xông về phía Lý Thế Thạch!
“A!!”
Đối mặt với hư ảnh rồng trắng bấy ngờ lao về phía mình, hắn ta chỉ không kịp phát ra tiếng kêu lớn, mà sau đó, con rồng màu trắng kia, đã trực tiếp xuyên qua cơ thể của hắn ta, sau đó lập tức biến mất ở trong không trung!
Ầm!
Cảnh tượng đáng sợ xảy ra, khi hư ảnh của con rồng màu trắng đó xuyên qua thân thể cua Lý Thế Thạch, Lý Thế Thạch ngồi ở trên ghế, bất ngờ vỡ nát.
Mà sau khi Lý Thế Thạch phát ra một tiếng kêu kinh hãi, thì trực tiếp phun ra một ngụm máu, tiếp đó thế mà lại ngất đi ngay tại chỗ!
Nhìn Lý Thế Thạch phun ra ngụm máu lớn, đã ngất đi tại chỗ, trên mặt Ngô Nhàn không có một chút biểu cảm thương hại nào.
Vừa rồi Ngô Nhàn đã cho hắn ta một cơ hội, nhưng mà tự bản thân Lý Thế Thạch không nắm bắt được, vậy thì không trách được người khác.
Mỗi một quân cờ trắng trên bàn cờ, đều ẩn chứa một tia uy áp tinh thần của Ngô Nhàn, mà quân cờ cuối cùng vẽ rồng điểm mắt kia, càng là khiến cho con rồng trắng ở trên bàn cờ này hoàn toàn sống lại!
Hư ảnh con rồng trắng xuất hiện đó, chính là uy áp tinh thần của mỗi một quân cờ trắng trên bàn cờ này, ngưng tụ với nhau tạo thành thực chất.
Vốn dĩ, nếu như Lý Thế Thạch nhận thua, uy áp tinh thần mà những quân cờ trắng này cấu thành, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu, mà không có hậu quả nào nghiêm trọng hơn.
Nhưng Lý Thế Thạch vẫn không tự lượng sức mình mà còn muốn đánh tiếp, thế cờ tâm linh tương thông, những quân cờ trắng đó qua bàn tay của Ngô Nhàn, đã sớm có một một chút tồn tại tương tự như “kỳ hồn” (linh hồn cờ).
Một chút kỳ hồn này, tuy chỉ là ý chí đơn giản, nhưng mà lại bất giác tấn công bất kỳ sự tồn tại nào chống đối lại nó.
Lý Thế Thạch không tự lượng sức mình đặt quân cờ đen lên bàn cờ, loại hành động này, ở trong mắt của kỳ hồn, chính là thuộc về loại khiêu khích nghiêm trọng.
Vì thế, như lẽ đương nhiên, tiếp đó Lý Thế Thạch đã vô cùng thê thảm.
Mấy người nước Bổng Tử đi cùng với Lý Thế Thạch đến, tuy hai chân vẫn còn đang không ngừng run rẩy, nhưng vẫn là cưỡng ép đi đến bên cạnh Lý Thế Thạch.
Trong đó có môt người tuy ánh mắt nhìn về phía Ngô Nhàn tràn ngập cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn như trước lấy hết dũng khí lên tiếng nói:
“Trung, người Trung Quốc, ngươi đã, đã làm gì kỳ thủ Lý Thế Thạch!”
“Ta đã từng nói, trời tạo nghiệp, có thể tồn tại, tự tạo nghiệp, không thê sống.”
Ngô Nhàn căn bản không hề liếc nhìn người nước Bổng Tử đang chất vấn hắn, hậu quả mà Lý Thế Thạch phải gánh chịu là cái gì, Ngô Nhàn hiểu rõ nhất.
Tấn công tinh thần của hơn trăm quân cờ màu trắng ngưng tụ lại với nhau, tuyệt đối không hề đơn giản như lời nói, Lý Thế Thạch này, trong dự đoán của Ngô Nhàn, cho dù là tình huống lạc quan nhất, sau khi tỉnh lại, tinh thần cũng bị tổn thương nghiêm trọng, về cơ bản đã tạm biệt sự nghiệp cờ vây rồi.
Hơn nữa, đây mới chỉ là tình huống nhẹ nhất, chính là Lý Thế Thạch này sau khi tỉnh lại có biến thành kẻ ngốc, thì chuyện này đối với Ngô Nhàn mà nói cũng là một chuyện vô cùng bình thường.
“Trọng tài, đến lúc tuyên bố người chiến thắng rồi.”