Chương 25: Thánh hiền thời cổ, không thể sỉ nhục

Bốp – bốp –

Âm thanh đặt nước cờ trong trẻo, vẫn như trước không ngừng vang lên, đến cuối cùng, mỗi một lần Ngô Nhàn đi nước cờ nào, cũng phảng phất như như là một loại ma lực đặc biệt vậy, giống như đang gõ vào trái tim của mỗi một người đang có mặt ở hiện trường!

Còn về phần Lý Thế Thạch ngồi ở đối diện Ngô Nhàn, càng là đứng mũi chịu sào, mỗi một quân cờ mà Ngô Nhàn đặt xuống, hắn ta có cảm giác tim của mình giống như bị một cái búa mạnh mẽ đập vào vậy, có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời!

Hơn nữa cho dù hắn ta bịt hai tai của mình lại, loại cảm giác khiến cho trái tim hắn ta run lên đó, vẫn thuận theo các nước đi của Ngô Nhàn, không ngừng dày vò hắn ta!

Nhìn thân thể của Lý Thế Thạch lắc lư giống như muốn sụp đổ, và sắc mặt trắng bệch của hắn ta, tất cả khán giả đều cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Không có bất kỳ người nào đồng tình với Lý Thế Thạch, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn ta là đáng bị như thế!

Mà trong Cổ Vân kỳ quán, phàm là những kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp, trên mặt lại là tràn ngập biểu cảm vô cùng say sưa, dáng vẻ đó, giống như là một người học sinh ngoan ngoãn, đang nghe thánh hiền giảng bài vậy!

Trong Cổ Vân kỳ quán, một lão giả mặc trang phục nhà Đường, đầu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, nhưng tinh thần lại tràn đầy sức sống, không ngừng nhìn về phía Ngô Nhàn, trên mặt mang theo biểu cảm vô cùng hài lòng và thành kính, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm tán thưởng:

“Sáng nghe đạo, tối có thể chết!”

“Thầy Liễu, thực lực của gia hỏa này thật sự đáng sợ như thế sao? Đáng để cho người kính nể hắn như thế.”

Mấy thiếu niên non nớt nhìn có vẻ chỉ mới mười tám tuổi đứng ở bên cạnh lão giả mặc trang phục nhà Đường, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ngô Nhàn, tuy có chấn động, nhưng mà cũng có chút không phục.

Đối phương so với bọn họ chỉ lớn hơn mấy tuổi mà thôi, thầy Liễu Kình Thương của mấy người bọn họ, là đại cao thủ cờ vây chuyên nghiệp tám đoạn!

Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, đáng để thầy Liễu sùng bái như thế sao?

Nghe thấy sự không phục và nghi hoặc của những thiếu niên ở bên cạnh, sắc mặt Liễu Kình Thương thay đổi, lên tiếng mắng:

“Ăn nói cẩn thận! Thánh hiền thời cổ, không được khinh thường sỉ nhục!”

Nghe thấy lời trách mắng của Liễu Kình Thương, mấy người thiếu niên, tuy trên mặt vẫn còn thần sắc không phục, nhưng lại không thể không không tình nguyện cúi đầu xuống.

Nhìn dáng vẻ của mấy người thiếu niên ở bên cạnh mình, Liễu Kình Thương thở dài một tiếng, nói:

“Đây chính là sự chênh lệch! Ngộ tính của các con không đủ, thực lực không đủ, đương nhiên không phát giác ra được chỗ lợi hại của người thanh niên ở trước mắt, thành tựu sau này của các con rất đáng lo ngại đó!”

“Mấy đứa chú ý nhìn, trong Cổ Vân kỳ quán này, phàm là kỳ thủ chuyên nghiệp đạt đến năm đoạn trở lên, có người nào không phải là vẻ mặt tôn kính, thái độ kính cẩn?

Thực lực càng cao, càng có thể ý thức được chỗ đáng sợ của người thanh niên trẻ tuổi này, cũng càng khiến cho chúng ta kính sợ!”

Nói đến đây, Liễu Kình Thương đưa ngón tay ra chỉ vào Lý Thế Thạch người đang đấu cờ với Ngô Nhàn, nhìn có vẻ đã là nỏ mạnh hết đà, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống,

“Mấy đứa nhìn thấy hắn ta không? Các con có biết, vì sao bây giờ Lý Thế Thạch này lại là bộ dáng vẻ khó chịu như thế không? Ta nói cho các con biết, bởi vì hắn ta đang đấu với thánh thủ kỳ đạo, thánh hiền thời cổ! Thánh hiền thời cổ, không được khinh thường sỉ nhục! Người có thể đấu với thánh hiền, chỉ có thánh hiền! Cảnh giới của Lý Thế Thạch đó không đủ, lại muốn đánh cờ với thánh thủ kỳ đạo, hoàn toàn chính là tự rước nhục vào mình!

Chỉ là khí thế mà người thanh nhiên trẻ tuổi này toát ra tự nhiên, không phải là thứ mà Lý Thế Thạch này có thể chống lại được!

Nói thật với các con, nếu như Lý Thế Thạch này vẫn là có chút tạo nghệ ở trên đạo cờ vây, thì sợ rằng bây giờ đã ngất đi rồi. Đương nhiên, nếu như đổi thành các con xuống đó, chắc rằng ván cờ này khi vừa mới bắt đầu, các con đến dũng khí cầm lấy quân cờ cũng không có!”

Phán đoán của Liễu Kình Thương không hề sai chút nào, trước mặt khí thế càng ngày càng mạnh của Ngô Nhàn, Lý Thế Thạch có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào nghị lực được nuôi dưỡng trong nhiều năm sự nghiệp đánh cờ của mình chống đỡ.

Có điều thuận theo việc quân cờ ở trên bàn cờ không ngừng nhiều lên, áp lực mà hắn ta phải đối mặt cũng càng ngày càng lớn, đến sau đó, Lý Thế Thạch cảm thấy giống như có một ngọn núi khổng lồ đè ở trên đầu hắn ta vậy, khiến cho hắn ta không động đậy được!

Nhìn bộ dáng lắc lư, sắp không kiên trì nổi kia của Lý Thế Thạch, khóe miệng Ngô Nhàn xuất hiện một tia cười lạnh.

Biểu hiện của Lý Thế Thạch này, hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của hắn, bởi vì trong ván đấu vừa rồi, Ngô Nhàn đã dùng đến một chút sức mạnh vượt ra khỏi kỳ đạo phàm tục ở trong “Lý giải kỳ đạo”!