Bốp!
Âm thanh lanh lảnh vang lên, tiếng cười điên cuồng của Lý Thế Thạch bất ngờ dừng lại.
Mà Ngô Nhàn đứng ở phía đối diện với Lý Thế Thạch, chậm rãi thu lại bàn tay của mình, hắn nhìn dấu tay in đỏ ở trên mặt của Lý Thế Thạch, chầm chậm lắc đầu,
“Da mặt của đám người Bổng Tử này, quả nhiên rất dày.”
Trên mặt nóng bừng đau đớn, nhất thời khiến cho Lý Thế Thạch có chút ngây người, qua một lúc lâu, hắn ta mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngô Nhàn, dùng một loại ngữ khí không thể tin được nói:
“Ngươi dám, đánh ta?”
“Một cái tát này, là ta thay đồ nhi của mình đánh, tạm thời đòi một chút lợi ích ở chỗ ngươi mà thôi, nếu như ngươi cảm thấy không thỏa mãn, ta vẫn có thể tặng thêm cho ngươi mấy cái nữa.”
Ngô Nhàn nhàn nhạt nói.
“Đánh hay lắm! Sảng khoái!”
“Tiểu ca ca đẹp trai! Một cái tát này, đúng thật là khiến người khác hả giận!!”
“Huynh đệ này làm việc thật sự là quá bá khí rồi! Tôi đến tường cũng không phục, chỉ phục cậu!”
“Lợi hại!”
“Tiểu huynh đệ, hay lắm!”
Trong Cổ Vân kỳ quá, một tràng tiếng vỗ tay vang lên, đến ngay cả nhân viên công tác đang kìm chế Lý Thế Thạch, cũng đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Ngô Nhàn, có thể nhìn ra được, nếu như Ngô Nhàn muốn đánh cho Lý Thế Thạch mấy cái tát nữa, bọn họ không những sẽ không ngăn cản, ngược lại có thể sẽ ấn chắc Lý Thế Thạch, khiến cho hắn ta không thể phản kháng!
“Thế mà ngươi lại dám đánh ta? Ta nhất định phải khiến cho ngươi trả cái giá lớn!”
Lý Thế Thạch điên cuồng gầm lên, mà nhân viên nước Bổng Tử cùng đi đến đây với hắn ta, cũng đều lần lượt đi lên phía trước, sắc mặt không mấy thiện cảm, chuyện này, theo cái nhìn của bọn họ, đã liên quan đến cấp bậc tôn nghiêm quốc gia rồi, nếu như không thể trừng trị cái tên ngông cuồng tát Lý Thế Thạch này, vậy thì thể diện của toàn bộ nước Bổng Tử đều sẽ không còn biết để vào đâu!
“Ngươi rất ngông cuồng, nhưng mà ở trong mắt của ta, ngươi căn bản không có bất kỳ tư cách nào để ngông cuồng.”
Bỏ qua những người nước Bổng Tử khác đang đến gần, đôi mắt của Ngô Nhàn tràn ngập thần sắc thờ ơ,
“Ván cờ này của ngươi với ta, người thua không chỉ phải quỳ xuống đất nhận thua, còn phải lớn tiếng hô ba tiếng, ta là súc sinh, ngươi dám ứng chiến không?”
“Ngươi là cái thứ gì! Cũng xứng đánh cờ với Lý Thế Thạch ta? Người Trung Quốc duy nhất của các ngươi có thể đánh cờ với ta, chính là Lý Thương Ngô kia, có điều bây giờ hắn ta đã không được nữa, ha ha ha!”
Lý Thế Thạch cười điên cuồng.
“Không dám?”
Ngô Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu, “Quả nhiên giống hệt với ta dự liệu, người nước Bổng Tử, đều là con chuột!”
“Hừ! Lẽ nào Lý Thế Thạch ta lại sợ ngươi sao? Đánh thì đánh, có điều ván cờ này phải tính vào trong ba ván này, nếu như ngươi thua, không chỉ phải làm được những chuyện mà ngươi nói, mà còn phải đại biểu cho giới cờ vây Trung Quốc, chính miệng thừa nhận cờ vây Trung Quốc các ngươi không bằng cờ vây Bổng Tử chúng ta!
Hơn nữa phải chính miệng thừa nhận, nguồn gốc của cờ vây và toàn bộ truyền thừa chính thống, là ở nước Bổng Tử ta! Còn về Trung Quốc các ngươi, chỉ là một kẻ đạo nhái vô liêm sỉ mà thôi!”
Lý Thế Thạch cười lạnh nói.
“Không hổ là người Bổng Tử, đúng thật là vô sỉ đến vào trong tận xương cốt.”
Ngô Nhàn cười chế nhạo một tiếng, tiếp đó nói, “Ta đồng ý với điều kiện của ngươi, có điều nếu như ngươi thua, điều kiện mà bản thân ngươi đề ra, ngươi cũng phải chấp hành.”
“Được! Ta đồng ý!”
Lý Thế Thạch chỉ sợ Ngô Nhàn hối hận, vô cùng nhanh chóng đồng ý đấu một ván với Ngô Nhàn, đồng thời đôi mắt của hắn cũng không kìm được lóe lên một tia vui mừng.
Cho dù không có sự trợ giúp của Alphago thì có làm sao? Bây giờ Lý Thương Ngô người duy nhất có thể đấu với hắn ta, đã hôn mê chưa tỉnh lại được, chỉ dựa vào tên tiểu tử miệng còn hôi sữa trước mắt, làm sao có thể là đối thủ của quỷ tài cơ vây Lý Thế Thạch ta được?
Ha ha ha! Trận chiến này, danh tiếng của Lý Thế Thạch ta, nhất định có thể truyền khắp giới cờ vây!
“A! Tiểu huynh đệ này muốn đấu một ván với Lý Thế Thạch? Có được không vậy!”
“Hắn không phải nói bản thân là thầy của Lý Thương Ngô đại sư sao? Có lẽ… có lẽ nắm chắc đi?”
“Cảm giác thật bấp bênh mà… Nếu như ván cờ này thua, vậy thì thật sẽ để cho ý gian của đám chó Bổng Tử này thành công rồi!”
“Huynh đệ, nhất định không được thua đó!”
Tất cả khán giả đều vô cùng lo lắng, tuy vừa rồi trọng tài đã xác nhận, vừa rồi hai người Ngô Nhàn và Lý Thương Ngô, đúng là dùng xưng hô thầy trò.
Nhưng mà kỳ nghệ của người thanh niên này, thật sự đáng sợ như thế sao? Vậy mà có thể khiến cho Lý Thương Ngô đại sư tâm cam tình nguyện bái lam thầy?
“Tiểu tử Trung Quốc! Ta không biết ngươi có lai lịch gì, nhưng mà ván cờ này, ngươi thua chắc rồi!”
Lý Thế Thạch và Ngô Nhàn ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn cờ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hung dữ.