Chương 18: Ta là thầy của hắn!

Trên mặt Lý Thế Thạch hiện ra một nụ cười khinh miệt, lúc này hắn ta lại hồi phục quay trở về loại trạng thái điên cuồng khi vừa mới bắt đầu cuộc thi.

Lý Thương Ngô dùng sức chớp chớp mắt, bàn cờ nho nhỏ trước mắt, thậm chí ở trong mắt hắn đã trở nên có chút mơ hồ.

Trong mấy ngày này, vốn dĩ thời gian nghỉ ngơi của Lý Thương Ngô đã ít, vẫn luôn đi theo Ngô Nhàn khắc khổ nghiên cứu kỳ nghệ, trận chiến ngày hôm nay, bước nào cũng suy nghĩ cẩn thận, càng là hao tổn quá nhiều tinh thần của hắn, vì thế đánh đến bây giờ, bất luận là thể lực, hay là tâm lực, hắn đều đã có chút mất sức rồi.

Hiện tại, Lý Thương Ngô chỉ là dựa vào một cỗ chấp niệm không thể thua để chống đỡ bản thân mình mà thôi, sự hao tổn tinh thần, thậm chí so với căn bệnh hiểm nghèo nào đó còn đáng sợ hơn.

Bây giờ một khi Lý Thương Ngô sụp đổ ngã xuống, không chỉ thân thể sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, mà chuyện càng nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

“Lý Thương Ngô đại sư, đừng đánh nữa! Dừng lại đi, ván cờ này coi như chúng ta nhường cho đám Bổng Tử bọn chúng!”

“Đúng thế, Lý đại sư, cứ liều mạng như thế là không đáng!”

“Tôi muốn khóc quá! Lý Thương Ngô đại sư là đang chiến đấu vì tôn nghiêm của Trung Quốc chúng ta!”

“Tôn kính Lý Thương Ngô đại sư!”

Tất cả khán giả đang xem trận đấu này, hốc mắt đều đỏ lên, khán giả có chút mềm lòng, thậm chí còn đã bắt đầu khóc lên.

Bọn họ đều biết, bây giờ Lý Thương Ngô đã không chỉ là đang đánh cờ nữa, Lý Thương Ngô đã đang dúng tính mạng của bản thân mình, bảo vệ tôn nghiêm dân tộc cổ lão của Trung Quốc!

Có những người, cho dù bọn họ có chết, cũng không muốn thua!

Tinh thần của Lý Thương Ngô, đã lây nhiễm cho tất cả những người Trung Quốc ở trong Cổ Vân kỳ quán, một bầu không khí trang nghiêm, bao trùm trong Cổ Vân kỳ quán.

Mọi người nghiến răng nghiên lợi, nước mắt lưng tròng, trận chiến này, khiến cho bọn họ thấy được, cái gì là linh hồn của Trung Quốc!

“Không thể thua, không thể thua…”

Trong miệng Lý Thương Ngô thấp giọng lẩm bẩm, hắn cố sức giãy dụa nhặt một quân cờ ở trong hộp đựng cờ, đang muốn đặt xuống trên bàn cờ, nhưng mà đúng vào lúc này, một bàn tay mảnh khảnh nhưng có lực, ngăn cản hành động của Lý Thương Ngô.

“Ngô, thầy Ngô.”

Lý Thương Ngô gắng sức ngẩng đầu lên, hắn phát hiện thế mà người ngăn cản mình lại là Ngô Nhàn, tinh thần của Lý Thương Ngô bị hao tổn quá lớn, thậm chí còn không phát giác được Ngô Nhàn đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào.

“Ván cờ này, chúng ta nhận thua.”

Ngô Nhàn dùng giọng nói không cho phép làm trái lại, kiên định nói.

“Nhưng mà…”

Lý Thương Ngô vẫn còn muốn cố gắng giải thích cái gì đó.

“Không phải còn một ván nữa sao? Ván cờ thứ ba, ta đánh thay con, bây giờ điều con phải làm, chính là đi ngủ!”

Ngô Nhàn xua xua tay, hắn biết, ván cờ này bất luận thế nào cũng không thể để cho Lý Thương Ngô tiếp tục đánh nữa.

“Thầy Ngô, ngài muốn đích thân ra tay sao!”

Đôi mắt u ám kia của Lý Thương Ngô bất ngờ sáng lên, mà sau đó hắn cũng không chống đỡ được nữa, ngất ở bên trên ghế, trước khi hắn ngất đi, vẫn có một giọng nói không thể nghe rõ truyền ra,

“Đáng tiếc, đệ tử không thể đích thân chứng kiến phong thái của thầy Ngô rồi…”

“Yên tâm, con sẽ nhìn thấy.”

Ngô Nhàn vỗ vỗ vào vai Lý Thương Ngô, mà sau đó hắn ra hiệu cho nhân viên y tế nhanh chóng đến khiêng Lý Thương Ngô đi, bây giờ chuyện mà Lý Thương Ngô cần phải làm, chính là ngủ một giấc thật ngon, bổ sung lại toàn bộ tinh thần đã bị hao tổn.

Bắt đầu từ khi Ngô Nhàn đi lên phía trước, ngăn cản Lý Thương Ngô tiếp tục ván đấu, đến khi Lý Thương Ngô ngất đi ngã trên ghế, hàng loạt hành động liên tiếp này, gần như chỉ phát sinh trong tích tắc.

Bởi vì vừa rồi khi Ngô Nhàn và Lý Thương Ngô cùng nhau xuất hiện, vì thế khi Ngô Nhàn đến gần Lý Thương Ngô và Lý Thế Thạch, mới không có người nào ngăn cản hắn, mà hành động của hắn, cũng khiến cho tất cả các khán giả quan sát trận chiến này thở phào một hơi.

Dù sao, tuy mọi người đều không muốn thua ván đấu ngày hôm nay, nhưng mà bọn họ càng không muốn nhìn thấy bởi vì cuộc đấu này mà khiến cho giới cờ vây Trung Quốc tổn thất bất kỳ bảo vật nào.

Nhìn thấy Lý Thương Ngô đã ngất bị khiêng đi, trong đôi mắt Lý Thế Thạch lóe lên thần sắc vui vẻ,mà sau đó, hắn ta tiếp tục dùng khuôn mặt vô kiêm sỉ nói:

“Ngươi là ai? Vì sao lại quấy nhiều cuộc đấu giữa hai người chúng ta? Người Trung Quốc, ta nói cho ngươi biết, cho dù hắn ta có ngất đi đến chết, ván cờ thứ hai này, cũng không thể bỏ đi, phải phán ta thắng!”

“Ván cờ thứ hai này, đương nhiên là phán ngươi thắng.”

Trên khuôn mặt của Ngô Nhàn không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào.

“Còn về ta, ta là thầy của Lý Thương Ngô, ngày hôm nay, ta sẽ thay đồ đệ của mình, dạy dỗ tên rác rưởi như ngươi thật tốt!”