Chương 10: Truyền đạo 2

“Chuyện này để sau rồi nói đi, ta coi thường danh lợi, không thích giao du, càng huống hồ, trên thế gian còn có người nào xứng đáng để cho ta đi ra ngoài mà đấu một trận chứ?”

Ngô Nhàn chậm rãi lắc đầu, nhiệm vụ lúc trước hắn nhận được, là cố gắng kinh doanh khat phá hệ thống sách thần vạn giới, nâng cao thực lực của bản thân, mà không phải là phân tâm đi làm chuyện khác.

Đinh!

Hệ thống nhắc nhở: Thông qua việc làm cho danh tiếng truyền rộng, ngài có thể có được càng nhiều giá trị nhân khí hơn đó!

Đột nhiên bên tài truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, khiến cho sắc mặt của Ngô Nhàn không tránh khỏi đơ ra.

Không phải đã nói là chỉ cần bán được sách, mới có thể có được giá trị nhân khí sao? Khiến cho danh tiếng truyền rộng cũng có thể có được giá trị nhân khí? Lừa đảo hả!

Bản thân mình vừa mới thể hiện mình coi thường danh lợi như mây, thế mà hệ thống này lại chậm rãi đến muộn mang đến cho hắn một nhắc nhở quỷ quái như thế, bây giờ hắn còn nói ngược lại như thế nào đây?

Đó chẳng phải là làm tổn thất hình tượng cao nhân mà vừa mới thuận lợi thiết lập ở chỗ Lý Thương Ngô sao!

Quả nhiên, sau khi nghe thấy Ngô Nhàn giải thích, thế mà Lý Thương Ngô lại thể hiện tán đồng sâu sắc gật đầu, đúng thật là như thế, ở trong mắt của Lý Thương Ngô, chỉ có loại cao nhân nhân chính tách rời khỏi thế giới, không bị thế tục quấy nhiễu như Ngô Nhàn, mới có thể có được thành tựu như thế.

“Nếu như thầy không muốn đi ra ngoài, vậy thì đệ tử cũng không miễn cưỡng, thầy, xin người hãy truyền thụ cho con càng nhiều kỳ nghệ cao thâm hơn đi! Có một chuyện sợ rằng ngài chưa biết, hai ngày sau, đồ đệ sẽ đấu một trận với quỷ tài cờ vây Lý Thế Thạch của nước Bổng Tử, đây là trận đấu không thể thua.”

Lý Thương Ngô hai lời ba câu đã nói rõ ràng ân oán giữa ông và Lý Thế Thạch, đồng thời cũng nói rõ, những lời nói vô sỉ không biết xấu hổ của nước Bổng Tử kia.

“Ức hiếp người quá đáng!”

Trên mặt Ngô Nhàn lộ ra thần sắc phẫn nộ, hắn là thật sự tức giận rồi, không ngờ được ở trong thế giới song song này, thế mà nước Bổng Tử đó vẫn là vô liêm sỉ giống như lúc trước như vậy.

Cơ vây, là tinh túy văn hóa đã lưu truyền ở Trung Quốc bốn ngàn năm, đất nước vô sỉ căn bản không có chút nền tảng văn hóa nào như bọn họ, tất cả mọi thứ đều là từ Trung Quốc truyền sang, thế mà lại dám ngang nhiên coi mọi thứ của cờ vây, đặt lên trên đầu của đất nước mình?

Đúng thật là không biết xấ hổ!

“Yên tâm, hai ngày này ta sẽ đích thân dạy cho con, không cần biết Lý Thế Thạch kia là quỷ tài gì hết, ở trong mắt của ta, hắn chính là phế vật! Hai ngày sau, vi sư sẽ đích thân đến hiện trường quan sát trận đấu, con phải dùng hành động nói cho những kẻ vô sỉ của nước Bổng Tử kia. Cờ vây, từ xưa đến nay chính là bảo vật của Trung Quốc ta! Tinh túy quốc gia như thế, làm sao có thể để cho hạng người nhỏ bé như thế báng bổ!”

Giọng nói của Ngô Nhàn tràn ngập sự tự tin, hắn không cần biết rốt cuộc Lý Thế Thạch kia là thần thánh phương nào, so sánh với Kỳ Tổ đạo đánh cờ, một tuyển thủ nho nhỏ của nước Bổng Tử, chính là cặn bã!

Mà Ngô Nhàn là sự tồn tại đã cảm ngộ tất cả quyển sách “lý giải kỳ đạo”, cũng là sự tồn tại mà Lý Thế Thạch khó mà so sánh được!

Trong hai ngay tiếp theo đây, Ngô Nhàn sẽ truyền thụ cho Lý Thương Ngô ván cờ dịch thiên thứ hai mươi sáu đến hai mươi tám ván trong dịch thiên bốn mươi chín ván cờ.

Tuy chỉ là ba ván cờ, nhưng cũng đã dùng hết toàn bộ tinh lực của Lý Thương Ngô, đây là cách duy nhất để nhìn thấu tất cả, đương nhiên, đây cũng là dưới tình huống Ngô Nhàn ở bên cạnh chỉ dạy.

Mà sau khi lĩnh ngộ ba ván cờ này, kỳ nghệ của Lý Thương Ngô, càng là tiến bộ rất nhiều, tiến thêm một bức, so với trước đây đã được nâng cao lên rất nhiều.

Phải biết rằng, dịch thiên bốn mươi chín ván này, tuy chỉ là bốn mươi chín ván cờ, nhưng lại là kỳ nghệ mà Kỳ Tổ trải qua đủ loại của thế gian, mới có thể có được tinh hoa trong tinh hoa!

Bốn mươi chín ván cờ này, có thể nói là giải thích tất cả tất cả kỳ đạo ở trong thế giới phàm tục, đã được thể hiện toàn bộ ra ngoài!

Với thân phận tuyển thủ cờ vua số một Trung Quốc của Lý Thương Ngô, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân lĩnh ngộ được ván cờ thứ hai mươi bốn, đủ để có thể chứng minh dịch thiên bốn mươi chín ván này, rốt cuộc bác đại tinh thâm như thế nào!

Mà ngoại trừ việc dạy bảo Lý Thương Ngô ra, Ngô Nhàn càng là đầu tư tất cả sáu mươi vạn giá trị nhân khí mà mình có được để cường hóa thuộc tính tứ duy của bản thân mình!

Ngô Nhàn không hề dùng tất cả giá trị nhân khó có được, để đổi lấy loại quả thuộc tính nào đó, mà là mỗi một loại thuộc tính, đều đổi một quả, sau đó lại chọn thuộc tín sức mạnh và nhanh nhẹn mình có chút yếu hơn, đổi thêm hai quả nữa, cố gắng làm được có thể phát triển cân bằng.