Chương 1: Tình ! Vỡ nát

Chiều, ánh nắng chiếu sáng trên thảm cỏ sân trường ĐH Nông Lâm HCM tạo nên một khung cảnh mĩ lệ, vô số các cặp sinh viên đầy sức sống thanh xuân đang ngồi ôn chuyện cùng nhau, tiếng nói tiếng cười vui vẻ làm con người thoải mái vô cùng

Và bên duới một gốc cây Phượng Vĩ già hiện có một chàng trai ngồi đó, hắn chống tay lên cằm và suy nghĩ miên man, mà cũng chẳng biết đang nghĩ về điều gì lại khiến hắn nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ:

- Không biết Nhã hẹn mình ra để làm gì nhỉ? Ừm,chắc có gì cần nói cho mình đây.

Rồi hắn đưa tay vào túi quần móc ra một cái hộp nhỏ và lẩm bẩm, ánh mắt nhu hòa hẳn đi

-Hôm nay mình sẽ tặng nó cho Nhã mới được. Trước nay mình chưa cho cô ấy gì cả, hi vọng cô ấy sẽ thích nó. Mẹ kiếp, nhìn nhỏ nhỏ vậy mà mắc thế không biết, mất hết hai tháng lương cày game rồi còn gì...

- Xin chào!!

Đúng lúc đang suy nghĩ miên man, một bàn tay bỗng vỗ vào vai làm Trần Minh giật bắn lên,cũng may hắn nhanh tay giấu đi chiếc hộp nếu không mà lỡ rớt mất thì tiêu rồi, quà của gấu không thể sơ xuất được.

-Ách,là em à. Làm anh hết cả hồn,nhỡ anh bị tim thòng rồi sao? Em nuôi anh suốt đời nha??

Trần Minh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cô gái quen thuộc hấp dẫn chúng sinh ấy, khuôn mặt tròn tròn, da trắng như tuyết, nhất là đôi mắt đen to lay láy như chứa cả vũ trụ vào trong. Cũng chính đôi mắt ấy đã làm hắn thổn thức bấy lâu nay.

-Chào anh. Anh đang làm gì vậy?

-À.. ưm, đâu có gì đâu. Chỉ là anh muốn tặng em một món quà thôi.

Tay hắn run run lấy từ trong túi ra chiếc hộp, mở ra. Đó là một chiếc nhẫn vàng có hoa văn cỏ cây khá tinh xảo.

-Anh muốn tặng nó cho em lâu rồi nhưng...

Trần Minh dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô nhưng hắn bỗng dưng nghẹn lại những lời nói sâu nơi cổ họng, vì ở nơi cô giờ đây không còn nụ cười ngọt ngào lúc xưa kia nữa mà thay vào đó là đôi mắt lành nhạt nhìn hắn, trong do còn mang theo một tia luyến tiếc, một tia bất lực cùng một tia..khinh thường. Cô đưa tay thản nhiên nhận lấy chiếc nhẫn, cầm nó lên ngắm, rồi vô tình cô ném nó đi như ném một thứ rác rưởi.

-Anh Minh ! Tôi có việc cần nói rõ với anh.

Sắc mặt Minh tái nhợt đi không còn chút máu, ngồi ở đó cơ thể hắn cứ run lên liên hồi. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy chính là của vị nữ thần cao ngạo lần đầu hắn gặp. Hắn sợ, tâm hồn hắn đang run rẩy lên, hắn có linh cảm rằng hắn sẽ mất cô, mãi mãi.

Không! Hắn không thể mất cô, cô là tất cả của hắn. Nội tâm Trần Minh gào thét lên liên hồi, hắn liên tục thôi miên mình đây chỉ là một ảo giác, phải là ảo giác..

Không quan tâm Trần Minh thế nào, cô gái ngồi xuống bên hắn, thở dài một hơi, cô nói

-Anh Minh, chuyện đã đến thế này tôi cũng thành thật xin lỗi anh, trong khoảng thời gian gần đây, tôi đa không để chúng ta không gặp nhau lần nào là muốn cho anh chuẩn bị tư tưởng trước. Ít nhất tôi không muốn sau khi chia tay anh vẫn chưa nhận ra thân phận mình mà đến làm phiền cuộc sống của tôi.

-Chia tay ư, tại sao chứ? Chúng ta đang rất vui vẻ mà?. - Trái tim Trần Minh thắt lại, hắn vẫn cố níu kéo lại tay cô.

- Tôi thừa nhận, trước đây tôi rất yêu anh. Lúc anh cứu tôi, tôi đã nghĩ anh là người đàn ông mà tôi cần cho đời mình. Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra rồi, chúng ta không thuộc về nhau.- Cô gái tên Nhã bất động thanh sắc rút tay ra, lời cô nói đập tan sự huyễn tưởng cuối cùng trong lòng Trâng Minh.

- Không hợp? Nhã à, anh không phải chỉ thích các ưu điểm của em,mà còn bao gồm cả những khuyết điểm nữa. Anh cho rằng chúng ta ở bên nhau thì sẽ bổ sung cho nhau. Không ai là hoàn mĩ cả mà.

Cô gái nghe vậy thì quay mặt lại, đối mắt với Trần Minh, cô nhìn hắn, cao ngạo như một con phượng hoàng, đôi mắt cô hiện lên một tia miệt thị: "Anh vẫn chưa hiểu ra vấn đề ư? Vấn đề ở đây không phải là hợp hay không mà là anh không xứng với tôi. Đó mới là điều mấu chốt. Sau này mong anh đừng tìm tôi nữa."

Nói xong, cô đứng dậy quay mặt bước đi mà chẳng nhìn Trần Minh lấy một cái. Một hàng lệ chảy dài trên má cô mà hắn không hề hay biết.

Hắn ngồi ngẩn ra nhìn theo bóng lưng cô: " Tất cả là vậy ư?"

-HAHAHAHA...

Bỗng Trần Minh ngửa mặt lên trời và cười như điên dại.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt, hắn chẳng buồn lau đi mà đứng dậy và bước đi trong anh mắt chế giễu của tất cả mọi người. Thế giới giờ đây trong mắt hắn chỉ dường như đã trở nên xa xôi cách trở lắm !

-Hừ,cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga..

-Haha,ta nói mà,nữ thần làm sao mà thích một người như hắn được,kể từ mai ta sẽ theo đuổi cô ấy..hahaha

-....

Thế gian bỏ đá xuống giếng, từng tiếng chế giễu vang lên khắp đoạn đường Trần Minh đi nhưng hắn lại không nghe thấy gì, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại hình bóng của Lý Nhã.

Từng kỉ niệm cứ chạy trong não hắn như một cuốn phim chiếu chậm....

Ngày xx, tháng yy, ngày đầu hắn lên cấp 3... hắn gặp cô nơi cổng trường, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã yêu cô say đắm, nhưng hắn biết mình không xứng với cô.

Ngày zz hắn gặp lai cô nhưng lần này cô đang bị mấy thằng lưu manh trêu ghẹo, chẳng thèm suy nghĩ hắn xông vào đánh chúng túi bụi, và kết cục dĩ nhiên là hắn bị đánh bầm dập rồi dắt tay cô cùng chạy trốn.

Kể từ ngày đó hắn và cô gặp nhau nhiều hơn. Ngày ii hắn tỏ tình với cô, cô đồng ý và hai người đã có với nhau những tháng ngày tươi đẹp...

Vậy mà, họ chia tay rồi, chia tay thật rồi.

Đau, đau lắm ! Nỗi đau như con tim bị người ta lấy dao rạch lên từng nhát từng nhát, máu chảy xuống..chảy dài...chảy mãi.

Trần Minh bước đi trên con đường đêm, ngước mặt lên trời để mặc cho những cơn gió lạnh thổi vào mình. Lúc này, trong tim hắn bỗng từng đợt run lên, nhịn không được hắn đưa tay bụm lại ngực mình.

Đau, đau quá!

Đau đến tận xương tuỷ!!

Hắn đã từng nghĩ sẽ cùng cô sống đến suốt cuộc đời này...vậy mà chỉ trong thoáng chốc giấc mộng đã vỡ tan như bong bóng.

Hắn từng nghĩ sẽ chăm lo bảo hộ cô, sẽ bỏ hết những ham muốn bản thân mà yêu thương cô.. vậy mà cô bỏ hắn đi rồi !!

- Aaaaa...

Nhịn không được hắn quỳ xuống gầm thét trên con đường, tiếng gầm thê lương, đau khổ khiến ai nghe thấy con tim cũng phải run lên rơi lệ.

Thằng ngốc, hắn chính là một thằng ngốc.

Tại sao? Tại sao hắn lại tin vào những lời cô hứa, tại sao ????

-Khụ, khụ!

Miệng ho khan kịch liệt vậy mà hắn vẫn cười mãi: " Hahaha, tất cả chỉ là mộng. Haha mất hết rồi, haha..."

Sau đó trước mắt tối sầm đi,hắn trực tiếp ngã gục...


Buổi tối hôm đó, một cô gái xinh đẹp cầm lấy đèn pin vừa lục lọi khắp thảm cỏ sân trường đại học Nông Lâm. Nước mắt cô cứ chảy dài chảy dài, tiếng nấc não lòng vang lên không ngừng như than trách cho số phận của người con gái không thể làm chủ cuộc đời mình

- Anh, em xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi............