Chương 9: Tôi Là Người Phụ Nữ Của Diệp Thần , Các Người Cũng Dám Động?

Rất nhanh, Diệp Thần liền cầm lấy quần áo đi tới phòng vệ sinh, chút bỏ đi tất cả quần áo đang mặc trên người, mở vòi hoa sen đứng dưới để dòng nước dễ chịu ngột rửa đi hết những khó chịu trên cơ thể.

Từng dòng nước chảy qua khuôn mặt đi xuống vộ ngực rắn chắc, dọc theo cơ ngực săn chắc đến những múi cơ bụng mê người, ở dưới ánh đèn hơi mờ hình bóng của hắn tạo ra một sự âm u khó kiểm soát. Theo hô hấp từ từ phập phồng, tỏa ra một loại sát khí khiến không ai dám đến gần.

Thật ra thì, 5 năm trước lúc được lão đầu cứu Diệp Thần vốn cho là hắn gặp được may mắn, nhưng lại không nghĩ rằng cơn ác mộng mới được bắt đầu từ giây phút này.

Lão đầu ban đầu không có dạy hắn bất kỳ cái gì, mà là đem hắn vứt xuống một cái cũi to lớn!

Trong nhà tù hắn và một con hổ khổng lồ bị bỏ đói đối mặt với nhau ba ngày!

Một người một con hổ, đối diện với nhau chỉ có một bên được sống!

Không có ai biết bên trong chuyện gì xảy ra, cũng không ai sẽ nghĩ tới một người thiếu niên mười mấy tuổi tay không tất sắt , lại có thể còn sống đi ra.

Sau ngày đó, lão đầu mang hắn đi rất nhiều địa phương, Diệp Thần cũng dựa vào những cơn tức giận ngút trời dữ được mạng sống.

Hắn biết hắn phải sống sót, hắn muốn báo thù! Hắn phải tìm được những người năm đó tham dự tụ họp ở Vân Hồ sơn trang!

Hình ảnh biến mất, Diệp Thần tắt đi vòi hoa sen, vừa mới chuẩn bị đi ra thay đồ, dư quang liếc thấy trong góc một cái giỏ đựng đồ.

Trong giỏ là một bộ áo sơ mi, còn có một cái vớ thật dài.

Phía trên chiếc vớ chính là một cái quần lót màu hồng.

Vô cùng ướt át.

"Đây là của Tôn Di. . . ?"

Diệp Thần thậm chí thấy rõ ràng trung tâm quần lót còn hiện lên một thứ chất lỏng không rõ ràng.

"Đây sẽ không phải là. . ."

Diệp Thần hô hấp có chút thay đổi, nhiều năm qua, hắn vẫn luôn là tấm thân xử nam, bây giờ thấy đồ vật riêng tư của phụ nữ, coi như có muốn khống chế đầu óc hay không, cũng khó làm được a.

Trong lúc đó, Tôn Di đang gọt trái cây bên ngoài, đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt có hơi hoảng hốt!

Cô bình thường có thói quen quần áo dơ sẽ vất vô chiếc giỏ ở góc phòng nhà tắm, lần này cũng không ngoại lệ!

Nhưng bây giờ trong nhà không chỉ có một mình cô!

Còn có Diệp Thần!

Quan trọng hơn Diệp Thần đang trong phòng tắm!

Ngày hôm nay ở trên xe, bị Diệp Thần sờ bắp đùi, hơn nữa sau khi về nhà đùa giỡn, không biết tại sao, thân thể cô chợt có chút hưng phấn.

Nếu như bị hắn thấy được thứ đó trên quần lót, cô nên đối mặt với hắn thế nào a!

Tôn Di nghe thấy tiếng nước ở phòng vệ sinh ngừng, đoán chừng Diệp Thần đã tắm xong tính toán thời gian Diệp Thần mặc đồ song, không nghĩ gì nhiều, trực tiếp buông dao gọt trái cây ra, vọt tới!

"Diệp Thần, ta thu đồ dơ đi giặt!"

Tôn Di đem cửa phòng vệ sinh đẩy ra, vừa mới bước vào vài bước, thân thể của nàng đờ!

Nàng nhìn thấy Diệp Thần, trên người đối phương vẫn còn có những giọt nước chảy xuống, không một món đồ che đi cơ thể!

Hoàn toàn bại lộ trước hai con mắt mở lớn của Tôn Di!

Một giọt nước trên xương quai xanh chảy xuống cơ ngực đi qua cơ bụng tiếp tục đi xuống vẫn chưa có điểm dừng, cô vô thức nhìn theo giọt nươc đó!

"Thật là lớn. . ."

Diệp Thần cũng khá là bối rối, lần đầu tiên để lộ cơ thể trước một người khác giới, cũng hoài nghi Tôn Di đây không phải là đang trả thù đi.

"Cô có muốn hay không, tạm thời đi ra ngoài, để ta có thể mặc song quần áo. . ."

Tôn Di vừa nghe, mặt đỏ bừng, cả cổ và mặt đều là màu đỏ chót, lắp bắp trả lời: "Ta. . . Ta. . . Ta. . . Ta cái này thì đi ra ngoài. . ."

"Rầm!"

Cửa phòng vệ sinh được đóng lại.

Tôn Di trực tiếp chạy nhanh đến phòng ngủ, đóng cửa lại, nằm sấp ở trên giường, dùng gối che lại mặt.

Mặt nàng quá nóng, cả người đều nóng, tim đạp nhanh như muốn vọt ra ngoài, điều hòa mở nhiệt độ thập cũng như mất đi tác dụng.

"Ta cái gì đều không thấy được. . . Cái gì cũng đều không thấy được. . ."

Nhưng cô càng tự nói như vậy với mình, thì hình ảnh thứ to lớn kia lại càng rõ ràng sống động trong đầu!

Thật xấu hổ!

Đây là lần đầu cô thấy cơ thể của nam nhân khi không mặc gì!

Không biết qua bao lâu, Tôn Di mới tỉnh lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tên nầy nhìn mảnh khảnh gầy yếu như vậy, không nghĩ tới vóc dáng lại đẹp đến như vậy? còn vật thể to lớn kia. . . Lớn như vậy. . . Thật là dọa người a. . ."

Lúc này, Tôn Di ở trong phòng không có đi ra, chẳng qua là để cho Diệp Thần sớm một chút trở về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Thần không để ý nhiều đến vậy, khi ổn định lại liền không nghĩ đến, xem hết thì xem hết thôi, hắn cũng không ăn thua thiệt gì.

Sau đó, Diệp Thần liền trở về gian phòng khách, đóng cửa phòng, khóa trái.

Không ai biết khi cửa phòng đóng lại, Diệp Thần của bây giờ và Diệp Thần trước mặt mọi người là một, sát khí âm trầm tràn ra, khuôn mặt lạnh băng.

Ngoài cửa sổ dần dần rơi xuống cơn mưa nhỏ.

Diệp Thần ánh mắt lạnh băng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mưa, trong cơn mưa phù hợp cho hoàn cảnh tiễn đưa những linh hồn đến nơi nên đến. Trần gia, lên kết thúc nhỉ?"

. . .

Khu biệt thự số 1 minh châu ở Ninh Ba,.

Mười năm trước đây Trần gia đã mua nhà ở đây, diện tích mười mấy mẫu, có vườn hoa, hồ bơi, nghỉ dưỡng, tổng đầu tư đạt tới trăm triệu, sang trọng hết sức.

Một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy như vậy, giờ đây trong màn mưa tả tích, không khí trong biệt thự lại quỷ dị một cách đáng sợ.

Trần Chính Quốc đi đi lại lại ở phòng khách, khuôn mặt xanh mét, tâm tình vô cùng phiền não.

Trần Phong ngồi một mình trên một chiếc sô pha, nhìn bố già đi lại như vậy, thật sự không nhịn nổi nữa: "Ba, người ngồi xuống được không, có phải bóng đèn sáng quá khiến người choáng váng hay không."

Trần Chính Quốc rốt cuộc ngừng lại, đi thẳng đến trước mặt Trần Phong, "bốp!"Một cái tát dáng lên mặt Trần phong, hắn ôm má trợn mắt ngây dại!

"Đều là tại một tên khốn như người, Minh lão bị trọng thương, đã trở thành một phế nhân, không có Minh lão, lão gia tử cũng không ở đây, Trần gia chúng ta phải chết không còn nghi ngờ!"

Trần Phong xem thường nói: "Ba, cũng quá tự mình dọa mình đi, gia gia mặc dù không ở Ninh Ba, nhưng dù sao người vẫn còn sống, ai dám tìm Trần gia chúng ta tính sổ? Minh lão rất mạnh, nhưng đứng trước mặt gia gia một rắm cũng không dám thả! Đúng rồi! Ba, nếu không chúng ta tự mình đi mời gia gia trở về! Thằng nhóc kia điên khùng như vậy, cũng bắt người quỳ trước mặt hắn, người thật có thể nhẫn nhịn bỏ qua sao a!"

Trần Chính Quốc rơi vào trầm tư, hai tay căng thẳng nắm lại thật chặt.

Hắn giận ư!

Bây giờ cứ nhắm mắt hắn lại nhìn thấy khuôn mặt của người kia, và chuyện xảy ra ngày hum nay!

Hắn nghẹn uất một cỗ khí tức ở ngực không cách nào đẩy đi được, hắn thật ra chưa gặp qua thằng nhóc này, làm sao thằng nhóc này gặp hắn giống như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung với mình vậy.

Không biết qua bao lâu, Trần Chính Quốc hạ quyết tâm nói: "Được, ngày mai chúng ta sẽ đi, ngồi máy bay chuyến sớm nhất đi Vũ Di sơn! Ta không muốn hắn còn tồn tại trên thế gian này!"

Trong lòng Trần Phong mừng rỡ như điên, lại là cắn răng nói: "Ba, con muốn tự tay được cắt đi tứ chi của hắn! còn con đĩ Tôn Di nữa! lão tử lúc đó không chơi chết cô ta không được, ba, đến lúc đó chúng ta cùng chơi con đĩ này, nói về vóc dáng, ở Ninh Ba muốn tìm được một người có vóc dáng hơn cô ta cũng khó! khi Làm nhất định rất thoải mái!"

Trần Chính Quốc híp lại ánh mắt dâm tà, lúc đến phòng yến hội, hắn đã chú ý tới người con gái có thân hình nóng bỏng nổi trội trong đó.

Vóc dáng tốt như vậy, chơi quả thật không tệ.

Ngay lúc cha con Trần gia đang đám chìm trong hình ảnh khiến họ vui sướng, một thanh âm u ám lạnh băng vang lên trong một gian phòng của ngôi biệt thự!

"Người phụ nữ của Diệp Thần ta, các ngươi cũng dám động đến?"

Trong nháy mắt, tiếng cười dâm đãng chợt im bặt! Trần Chính Quốc và Trần Phong nhìn nhau kinh hoàng hiện lên trong mắt hai người!

Bởi vì thanh âm này đối với hai người bọn họ quá quen thuộc!

Tên ma quỷ kia tới!

Làm sao có thể!

Diệp Thần bình tĩnh chậm dãi đi tới trước mặt hai người, ngồi xuống chiếc sô pha đối diện hai người bọn họ.

Người này xuất hiện, trực tiếp dọa cho Trần Chính Quốc và Trần Phong kinh hồn bạt vía!

"Ngươi. . . Ngươi vào bằng cách nào. . ." ' '

Diệp Thần không trả lời, mà cầm ấm trà trên mặt bàn trước mặt lên, chậm dãi rót vào chén, hắn đem chén trà đến trước mũi khẽ ngửi nhẹ, sau đó khẽ nhấp một ngụm.

"Vũ Di sơn đại hồng bào, thật lâu không uống, coi như không tệ."

Diệp Thần càng như vậy, cha con Trần gia càng sợ hãi!

Đây là một người đem đến cho họ sự sợ hãi trước tử vong!

Mà giờ khắc này, tính mạng hai người đang nằm trên tay một người thanh niên chừng 20 tuổi trước mặt này!