Phòng yến hội.
Minh lão bước lên mấy bước, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thần, cặp mắt hơi híp lại, hai tay đặt ở sau lưng, một bộ dáng cao nhân trải đời.
" Nhóc con , không biết ngươi học được mấy chiêu, liền coi trời bằng vung, ở trong mắt lão phu, bất quá người chỉ là một con kiến hôi yếu ớt mà thôi."
Trần Phong thấy Minh lão cuối cùng cũng đứng ra, cả người chợt chở nên hưng phấn!
Hắn biết Diệp Thần lần này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Bất kì một ai khi đối đầu Minh lão, đều chỉ có một kết cục, trước nay chưa từng có ngoại lệ!
"Minh lão, ta muốn cánh tay phải của tên tiểu tử này!"Trần Phong lớn tiếng.
Minh lão gật đầu, thanh âm già nua vang lên lần nữa: "ngươi , Trần gia chúng ta muốn một cánh tay của ngươi."
Diệp Thần lạnh lùng lên tiếng: "Thật là ầm ĩ! Nếu ngươi còn nói nhảm một câu, ta hứa cuộc đời còn lại của người sẽ thành phế nhân!"
Những lời này vừa truyền ra, nhận được rất nhiều tiếng kinh hô của những người xung quanh, không nghĩ một chuyến đi này của họ lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng họ có nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Minh lão thở dài một hơi vẻ mặt tiếc nuối nói: "Cuồng ngôn vọng ngữ."
Dứt lời, Minh lão đột nhiên biến mất! Cuồng phong nổi lên!
Chớp nhoáng liền xuất hiện trước mặt Diệp Thần!
Một chưởng hướng tay phải Diệp Thần đánh xuống!
"Lão phu hôm nay sẽ để cho ngươi biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng!"
Diệp Thần vội vàng vận chuyển < Cửu thiên huyền dương quyết> , cánh tay phải chợt chở lên cứng rắn, mang theo ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra!
Diệp Thần cũng dơ tay xuất ra một chưởng đối diện trực tiếp đón lấy một chưởng của Minh lão đánh tới!
Quyền chưởng giao phong, Minh lão bay ra ngoài, trên không trung lại tràn ra một đạo máu tươi!
"Bành!"
Tất cả ngược lại so với tưởng tượng của mọi người!
Một chiêu, Minh lão bại!
Không gian yên tĩnh, một cây kim rơi xuống cũng tạo thành tiếng vang.
Mỗi một người đang ngồi nơi đây đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm Diệp Thần.
Tôn Di ánh mặt mở to đầy kinh ngạc, bàn tay giơ lên che kính miệng để không phát ra tiếng, nét mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
Mà cách đó không xa Trần Chính Quốc và Trần Phong thì hóa đá tại chỗ!
Một mực tự tin với thực lực cường đại của Minh lão có thể thắng một cách dễ dàng! Không thể tin vào sự thật trước mắt, một người trong mắt họ là sự cường đại không gì có thể so được lại bại với một chiêu của người thanh niên trẻ tuổi gầy yếu này!
Làm sao có thể!
Đây là tình huống gì?
Phải nói người kinh hãi nhất lúc này là Minh lão, trong nháy mắt khi quyền chưởng đụng nhau đó! Trong lòng lão là kinh hoàn sợ hãi không thể nào tin!
Hắn cưỡng ép chống đỡ chính mình ngẩng đầu lên, mơ hồ từ trong cổ họng phát ra một câu nói: "Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi tu vi tại sao có thể là. . ."
"Ta là ai?", Diệp Thần nhìn xuống ông già đang nằm dưới đất không thể đứng lên, giờ phút này, khí chất của hắn hoàn toàn thay đổi, cả người bao trùm lên khí chất lạnh lẽo và âm u!
"Ta là người ngươi vĩnh viễn cũng không chọc nổi!"
Nụ cười nhạt nở trên môi Diệp Thần, thanh âm lạnh lùng mang theo sát khí vang vong khắp căn phòng.
Minh lão sau khi nghe song câu này, đột nhiên ngực phập phồng dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sau đó, ánh mắt Diệp Thần rơi vào cha con Trần gia đứng im lặng nãy giờ.
"Trần Chính Quốc, ngươi còn có gì muốn nói?"
Trần Chính Quốc vừa nghe, sắc mặt thay đổi, không một chút do dự, trực tiếp quay lại, dơ chân dùng sức đạp mạnh lên đùi Trần Phong đứng phía sau!
“ Á!"Một tiếng hét vang lên, Trần Phong ngã quỳ xuống!
"Vị tiên sinh này, đều do ta không biết dạy con! Súc sinh này, ngươi muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đó!"
Trần Phong vừa nghe cha hắn nói, mới ý thức tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hướng Diệp Thần cầu xin tha thứ: "Ta. . . Ta. . . Ta thật sự sai rồi, ta không biết Tôn tiểu thư là người phụ nữ của ngài, nếu biết thật sự ta sẽ không dám động tới, ta thật sai rồi, mong ngài tha mạng.!"
Diệp Thần kéo ra một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt ánh lên tia thú vị nhìn Trần Phong, nói: "Ngươi cảm thấy ta cần một lời xin lỗi của ngươi sao?"
Trần Phong trong lòng căng thẳng, suy nghĩ trong lòng liền sáng tỏ, quay người bò tới bên chân Tôn Di, cầu xin tha thứ: "Tôn tiểu thư. .. Đúng. . . Thật xin lỗi. . . Là ta mắt chó coi thường người. . . Ta không nên mắng ngươi, ta. . . Là kỹ nữ - tử, cả nhà ta đều là kỹ nữ - tử. . ."
Trần Phong vừa nói, vừa dơ lên cánh tay tự tát chính mình. Hắn sinh ra ở gia tộc lớn, tự nhiên biết quy tắc trong này, bây giờ Minh thúc cũng ngã! Bọn họ mất đi chỗ dựa! Bây giờ quan trọng nhất chính là sống sót ra khỏi nơi này !
Tôn Di chưa thể từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sau nhìn xuống người đàn ông đang quỳ trước chân mình, nhất thời không biết nên nói thế nào.
1 phút sau đó, cô run rẩy nói: "Ngươi. . . Ngươi đi thôi."
Trần Phong mặt vui vẻ, liếc nhìn qua Diệp Thần, phát hiện đối phương không có phản đối, liền vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Chính Quốc, thấp giọng nói: "Ba, chúng ta đi nhanh đi. . ."
Trần Chính Quốc gật đầu thật mạnh, hắn cũng không muốn ở chỗ này lâu thêm giây nào, phía sau lung hắn đã bị mồ hôi sợ hãi làm ướt hết.
Hai người vừa mới chuẩn bị rời đi, âm thanh lười biếng phía sau truyền tới:
"Trần Chính Quốc, ta có để cho ngươi đi sao?"
Trần Chính Quốc dừng bước lại, thân thể cứng ngắc! Hắn từ từ xoay người, nghi hoặc nhìn người thanh niên vẫn ngồi nơi kia: "Ngươi đang gọi ta? Ta hình như không có đắc tội ngươi. . ."
"Quỳ xuống!"
Diệp Thần âm trầm lên tiếng!
Nếu như không phải là Tôn Di ở bên người, quanh thân hắn tràn ngập sát khí tử vong!
Chuyện hôm nay coi như là chấm dứt ở đây, nhưng là 5 năm trước sự việc xảy ra khá lâu không có kết thúc!
Trần Chính Quốc cảm thấy một cổ lực cường đại uy áp tấn công tới, bả vai hắn lập tức rũ xuống!
"Đụng!"
Trần Chính Quốc trực tiếp quỳ xuống trên đất!
Giờ khắc này, sắc mặt tất cả mọi người nơi đây đều thay đổi.
Trận chiến vừa rồi xảy ra quá nhanh, bọn họ chưa kịp nhìn động tác của người thanh niên kia, chỉ biết là Diệp Thần rất mạnh.
có thể đánh thì thế nào, xã hội này là xã hooik luật pháp! Ngươi lại chỉ có thể đánh, vậy cũng không địch lại viên đạn!
So với lúc trước thì lúc này trần chính cuốc bị bắt quỳ xuống thì đã khác!
Trần gia tại Ninh Ba cũng không được coi là gia tộc lớn nhất! Nhưng cũng là cực kỳ cường đại tồn tại!
Gia chủ của một gia tộc lớn tại Ninh Ba hiện nay đang quỳ dưới chân một thanh niên chừng 20 tuổi ?
Cái này nói ra liệu ai có thể tin tưởng!
Suy nghĩ hiện nay của mọi người chính là Giang Thành vị trí thay đổi rồi!
Triệt triệt để để thay đổi!
Diệp Thần đứng lên bỏ qua tất cả ánh mắt của những người xung quanh, từng bước từng bước đi tới gần Trần Chính Quốc!
Bước chân rất nhẹ, nhưng đối với Trần Chính Quốc lúc này đây lại là bước chân tử thần đang đến gần, cánh cửa địa ngục gần ngay trước mắt khiến hô hấp của ông ta có vẻ khó khăn!
Rất nhanh, Diệp Thần dừng lại, hắn từ trên cao nhìn xuống Trần Chính Quốc, nhìn một thứ rác rưởi tanh hôi khiến hắn ghê tởm!
Hắn đang định nói chuyện, thì ngay lúc này “ rầm” cửa đột nhiên bật mở!
Mười mấy đặc cảnh cầm súng tiến vào!
"Không được nhúc nhích!"
Trần Chính Quốc nhìn thấy đặc cảnh tiến vào, không khỏi thở vào một hơi cơ mặt căng chặt cũng được thả lỏng đôi phần, mạng hắn coi như là giữ được.
Hoa Hạ mặc dù có cổ võ giả tồn tại, nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn bị bộ máy quốc gia quản chế.
Cho nên nhiều năm, rất ít có cuộc bạo loạn sảy ra.
Diệp Thần đưa mắt nhìn đến những đặc cảnh, ánh mắt không một chút gợn sóng, lão đầu có nói qua cho hắn một chút sự tình ở Hoa Hạ, hắn cũng biết cổ võ giả và người tu luyện ở Hoa Hạ chịu sự quản lý của bộ máy quốc gia, nhưng thù này, hắn ngày hôm nay phải báo!
"Đối tượng đang đứng kia, nghe theo mệnh lệnh ôm đầu ngồi xuống! Nếu ngươi còn không ngồi xuống, ta có lý do đem ngươi bắn chết! Cảnh cáo lần đầu tiên!"