Nhân viên cửa hàng mỉm cười đang định nhận lấy thẻ, Tôn Di lại bất chợt rút nhanh tay về, hành động này khiến nhân viên cửa hàng giật mình kinh ngạc.
"Tiểu thư, ngài đây là. . ."
Tôn Di lung túng ho khan mỗi cái, nhíu mày nói: "tôi nhìn màu sắc bộ quần áo này có chút không thích hợp với hắn , chúng tôi muốn tìm xem những mẫu khác."
Nói xong, không để ý phản ứng của mọi người kéo Diệp Thần đi ra ngoài.
Nếu như quẹt thẻ phát hiện tiền không đủ, như vậy thật sự quá mất thể diện.
Ngay khi hai người vừa ra gần tới cửa, Hà Thiến không biết đã ngăn ở cửa từ lúc nào, khuôn mặt tràn đầy vẻ thích thú nhìn Tôn Di.
"Tôn Di nha Tôn Di, cô đây không phải là khi nghe đến giá tiền liền biết mình không đủ tiền mua đấy chứ ? Nếu như không có tiền, vậy không nên đi dạo tới những địa phương cửa giới thượng lưu hay đến đâu ?"
Hà Thiến hất cao cằm vẻ đắc ý, nhìn Tôn Di với ánh mắt tràn đầy khinh thường và khinh bỉ.
Tôn Di trong lòng nổi nóng, nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh nói: "Có mua hay không là việc của tôi, cần cô quản sao? Tôi cảm thấy loại quần áo này chưa đủ xứng với hắn, chẳng lẽ không được sao?"
Hà Thiến nở nụ cười lạnh: "Đừng nghĩ là tôi không biết, trong thẻ của cô thì có được bao nhiêu tiền chứ, một người bán thuốc thẩm mỹ thì có được bao nhiêu tiền đây. Nha, đúng rồi, cô không phải còn có bạn trai hay sao, nhìn hắn cũng đủ biết không có tiền ? Hai con quỷ nghèo dẫn nhau tới đi dạo Armani, Ha ha, đây là đang đi diễn hề hay sao."
Hà Thiến càng nói càng khó nghe, tiến lên mấy bước, châm chọc nói: "Thời điểm học cấp 3, nhà cô nghèo thế nào, đừng nghĩ tôi không biết, năm ấy thi vào trường ĐH không nhầm thì điểm của cô hơn 600 đi, theo lý mà nói đại học trọng điểm tại kinh thành đều có thể vào, nhưng cô tại sao không đi? Không phải là muốn sớm một chút kiếm tiền chữa bệnh cho em trai sao? Tại sao thừa nhận mình là người nghèo lại khó khăn tới vậy?"
Tôn Di hai mắt có chút ửng đỏ, cô rất muốn bước tới cho cô ta cái tát!
Nhưng cô biết, nếu đưa qua một cái tát này, vậy ở Ninh Ba cô đừng nghĩ có đất đặt chân.
Quan hệ của Hà Thiến và Sở Thục Nhiên không tệ, ở Ninh Ba, Sở gia chưa đủ năng lực, nhưng nếu như là Sở Thục Nhiên, vậy cái đất Ninh Ba này cô ở không nổi.
Dù cô ở không nổi cũng không sao, nhưng nếu đối phương lại khó dễ em trai cô, vậy phiền toái là rất lớn.
Cho nên một tát này, cô vô luận như thế nào đều phải nhịn xuống.
"Tại sao không nói, có phải hay không bị tôi nói trúng? Quỷ nghèo cũng dám học người khác làm bộ làm tịch, thật là làm cho người ta buồn cười, bất quá, dáng dấp của cô cũng không tệ, tìm người có tiền, không phải là muốn cái gì sẽ có cái đó?"
Hà Thiến càng nói càng đắc ý, lại chỉ bạn trai mình, nói: "Nha, tôi đây quên giới thiệu, đây là bạn trai của tôi Triệu Tuấn, cô biết lai lịch hắn không? có nghe nói qua Tập đoàn Bắc Danh không, tập đoàn Bắc Danh so với tập đoàn Hoa Mỹ không biết hơn bao nhiêu lần, A Tuấn nhà tôi làm chức vụ CFO(ghế thủ lãnh kế toán quan), tiền lương hàng năm năm triệu, cô nghĩ sao?"
Hà Thiến đang muốn tiếp tục, một thanh âm lười biếng cắt ngang.
"Cái gì CFO? Ta còn UFO đây."
Chủ nhân thanh âm là Diệp Thần.
Hắn thực sự không nghe nổi nữa, Hà Thiến qua nhiều năm như vậy không nghĩ tình tình vẫn thế, chỉ cần bám được chuyện gì đó cô ta có thể nói mãi không thôi, giống như trong mắt cô ta sự tồn tại của người khác không đáng giá một đồng, hắn thật không hiểu người này lấy tự tin ở đâu.
Bị người cắt đứt lời nói, lúc này Hà Thiến mới chú ý tới Diệp Thần bên cạnh, nhìn từ đầu đến chân đánh giá, nói: " Ô, quên mất còn con quỷ nghèo này, còn không biết thành tựu của ngươi nơi nào, không phải là nhặt đồ phế thải đi, chúng ta trong xe còn có chai nước suối, ngươi có muốn hay không?"
Nói xong, Hà Thiến và bạn trai cô đều nở nụ cười.
Diệp Thần lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Ta thần y, thần y có thể quản chuyện sống chết của người."
Lời này vừa nói ra, cửa hàng liền rơi vào sự yên tĩnh. Sau đó phát ra từng tràng cười to!
"Ha ha, Tôn Di à Tôn Di, bạn trai cô thật biết kể chuyện cười, còn thần y? Quản người sống chết? Ha ha ha. . . a Ta không được rồi. . . cười muốn bể bụng. . . a chết ta mất đau bụng. . ."
Tôn Di liếc nhìn Diệp Thần, nhẹ giọng nói: " nghề nghiệp của ngươi nói trước mặt tôi là được rồi, sao lại nói ra trước mặt người ngoài. . ."
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh mấy cái cờ thưởng.
Diệp Thần sờ sờ sống mũi, có chút không biết làm sao, sao đầu năm nay, nói thật cũng không có người tin ?
Hắn thật sự là thần y a.
Không phải còn một Thẩm Hải Hoa kêu người khắp nơi tìm mình sao? Chẳng lẽ lại phải kéo hắn tới làm chứng?
Đúng rồi, hình như Thẩm gia Thẩm Hải Hoa chính là người điều hành tập đoàn Bắc Danh. . .
Nghĩ tới đây, Diệp Thần nhìn về phía bạn trai của Hà Thiến, biểu cảm có chút cổ quái.
Tôn Di thật sự không chịu nổi người khác cười nhạo Diệp Thần, vội vàng muốn kéo Diệp Thần rời đi.
"Chúng ta đi nhanh đi, ngươi đem quần áo để xuống, không cần nữa. . ."
Nhưng Diệp Thần không nhúc nhích, hắn nghiêm túc nhìn về phía Tôn Di, hỏi: "cô thật sự muốn xem ta mặc bộ quần áo này?"
Tôn Di ngẩn ra, chẳng biết tại sao, cô đột nhiên có dự cảm bất thường.
Giây sau, Diệp Thần đi thẳng tới quầy thu ngân, đưa ra một tấm thẻ, với với nhân viên thu ngân: "ta lấy bộ này, quẹt thẻ này."
Tôn Di trợn mắt giật mình, cô thật sự nghĩ Diệp Thần điên rồi!
Hắn rốt cuộc đang làm gì!
Tên này trên người có bao nhiêu tiền cô còn không rõ sao!
Đến tiền mướn phòng còn không trả nổi!
Thậm chí hôm trước còn hỏi mượn cô 3 nghìn!
Làm sao có thể trả nổi món đồ có giá mấy trăm ngàn a!
Quan trọng phía sau còn có Hà Thiến đang nhìn, nếu như cà thẻ không đủ, Hà Thiến tất nhiên sẽ không bỏ qua giễu cợt cơ hội này!
Diệp Thần à Diệp Thần, ngươi tại sao phải hành động theo cảm tính!
Nhân viên thu ngân cũng có chú ý tới tình huống bên này, đương nhiên cũng biết đến đôi trai gái này không có tiền.
Cô đang muốn cự tuyệt yêu cầu quẹt thẻ của khách, nhưng nhìn đến tấm thẻ Diệp Thần đang cầm!
Nhất thời, khuôn mặt cô tái xanh!
Đây là tấm thẻ đen!
Người sở hữu tấm thẻ này, không sang thì cũng quý, hạn mức để có thể làm tấm thẻ này không thể thấp hơn mười triệu!
Cô làm ở Armani ròng rã ba năm, nhãn lực tự nhiên là phải có!
Cô vội vàng nở nụ cười, cung kính nói: "Vị tiên sinh này, ngài khỏe, chúng tôi và ngân hàng có hợp tác, ngài có tấm thẻ đen này, bộ quần áo sẽ có ưu đãi giảm thêm mười phần trăm. . ."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ "Tuyệt đối không nghĩ tới" Diệp Thần lại có thể lấy ra tấm thẻ đen!
Hà Thiến lúc này bước tới, chất vấn: "Đừng nghĩ có thể cầm tấm thẻ giả là có thể vượt qua, nếu như cà thẻ thất bại, sử dụng thẻ giả thế nhưng có thể ngồi tù!"
Tôn Di cũng vội kéo Diệp Thần, luống cuồng nói: "Mau cầm lại thẻ đi, chúng ta lập tức đi! Mất thể diện không sao cả! Ngươi chẳng lẽ còn muốn đến đồn cảnh sát à!"
Diệp Thần nhìn Tôn Di nóng nảy, cười một tiếng: "Cô cứ như vậy không tin ta? Ta giống như là người không có tiền sao?"
Tôn Di thật sự muốn ngất đi, vấn đề không phải ngươi có hay không, ngươi chính là người không có tiền a!
Để cho tất cả mọi người không ngờ tới là, Diệp Thần không chỉ thanh toán, ngữ khí đầy tự tin nói với nhân viên thu ngân: "phiền cô cà thẻ giúp tôi! Hơn nữa, tôi không cần ưu đãi giảm giá! Liền tính giá gốc cho tôi! Lão tử, ngày hôm nay không thiếu tiền!"
Nhà giàu mới nổi?
Lão tử ngày hôm nay sẽ làm nhà giàu mới nổi!