Diệp Thần đương nhiên không biết mình đã trở thành đối tượng quan trọng cần kết giao của Chu gia.
Đối với hắn bây giờ mà nói, chỉ muốn dành hết thời gian để tu luyện, sau đó diệt trừ người đàn ông đứng ở đỉnh cao tại kinh thành kia đem đạp xuống dưới đáy.
Từ Đức Nhân đường đi ra, Diệp Thần muốn đón xe chở về, nhưng không biết có phải trong thời gian cao điểm hay không, mà đợi nửa ngày cũng không có một chiếc xe.
" Được rồi, đành tự đi về, khoảng cách nhà trọ cũng không tính là xa."
Diệp Thần liền đem mũ đội lên, cất những bước chân vững vàng.
Nếu như có người tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện ra dưới chân hắn có một vầng ánh sáng nhạt nhạt.
Một đường nhàn nhã bước đi này, hắn ngược lại phát hiện Ninh Ba bây giờ so với 5 năm trước có thay đổi rất lớn.
Hắn nhớ trước đây trên đoạn đường này, phía góc phố kia có một tiệm bánh ngọt lúc nào cũng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, bây giờ vị trí trước đây của tiệm bánh ngọt đã được thay thế bởi một tiệm trà sữa.
Diệp Thần vẫn nhớ trước đây mẹ hay dẫn hắn tới đây ăn bánh ngọt, đây là một trong những khoảng thời gian mà Diệp Thần lưu luyến nhất.
"Thời gian qua thật mau, cũng sắp đến ngày rỗ của hai người. . ."
Đột nhiên, con ngươi Diệp Thần hơi co lại, khóe miệng hơi nhếch một nụ cười nghiền ngẫm.
Lại có người theo dõi hắn!
Đây là tự tìm cái chết!
Diệp Thần tiếp tục cất bước, đi tới một con ngõ nhỏ, bước vào liền biến mất.
Mấy giây sau đó, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước vào ngõ nhỏ, hắn giật mình nhìn ngó xung quanh, trên mặt có chút bất ngờ.
"Sao không thấy người đâu? Không đúng, đây là một con ngõ cụt, tên kia có thể chạy đi đâu?"
Hắn vừa dứt lời, một bóng người không tiếng động từ trên trời hạ xuống!
Không để đối phương kịp phản ứng, một bàn tay như gông thép ghìm lại cổ họng hắn, nhẹ nhàng nhấc hắn rời khỏi mặt đất!
"rầm!"
Diệp Thần không chút lưu tình, áp mạnh người đàn ông đội mũ lưỡi trai lên tường!
Sau lưng đụng tới bức tường, khuôn mặt người đàn ông vặn vẹo vì đau đớn, hắn cảm nhận như lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.
Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, thân thể không thể nào nhúc nhích, giống như bị người điểm huyệt vậy!
Hắn sử dụng hoàn toàn sức lực muốn tránh thoát khỏi cánh tay của đối phương, nhưng nỗi tuyệt vọng nhanh chóng bao trùm lấy hắn, căn bản không thoát được.
Dần dần sắc mặt hắn đỏ rực vì thiếu dưỡng khí, con ngươi trợn to đỏ rực với những tia máu, gân cổ gằn lên trông rất dữ tợn , cơ thể dần dần mất đi chi giác, cảm nhận cái chết ngày một rõ ràng hơn.
Ngay tại thời khắc hắn nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, Diệp Thần thu cánh tay lại, đối phương mất đi điểm chống đỡ lập tức ngã quỵ xuống!
"Ai bảo ngươi tới? Chu Nhân Đức?"
Đây là người duy nhất Diệp Thần có thể nghĩ tới, dù sao cũng mới vừa nãy để lộ thực lực trước mặt đối phương, đối phương có phái người theo dõi hắn vậy cũng có thể hiểu.
Người đàn ông mũ lưỡi trai mở to miệng dồn dập hô hấp, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận sự quý trọng của không khí là thế nào.
Sau khi bình ổn lại hô hấp, hắn nhìn lên Diệp Thần, trong con mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Người đàn ông trước mắt này mang lại cho hắn vô vàn sự sợ hãi và kinh hoàng, mới mấy giây trước đó, hắn vô cùng chân thực cảm nhận được cái chết ấp tới.
Hắn vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, thận trọng đưa cho Diệp Thần: "Đại ca. . . Ta. . . Ta thật không phải cố ý, bây giờ toàn bộ Ninh Ba tất cả mọi người đều vụng trộm tìm ngài, chỉ cần tìm được ngài, thì sẽ có một triệu tiền thưởng, ta nhất thời động tâm, ngài ngàn vạn lần xin đừng giết ta, ta trên có già dưới có trẻ. . ."
Diệp Thần nhận lấy tấm ảnh, nhìn thấy người trên tấm ảnh là bản thân mình.
Toàn bộ người ở Ninh Ba đều đang tìm hắn?
Con ngươi Diệp Thần âm trầm, chẳng lẽ tại Ninh Ba đã có người phát hiện hắn không có chết?
Hay là người đàn ông đến từ Kinh Thành kia, phát hiện ra hắn nên muốn diệt trừ rắc rối về sau?
Nếu quả thật là như vậy, vậy cũng không phải hoàn toàn là xấu.
Bởi vì sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ nói với tất cả mọi người ở Ninh Ba, hắn Diệp Thần đã trở về!
"Vậy người treo giải thưởng là ai?"Diệp Thần hỏi người đàn ông kia.
Người đàn ông mũ lưỡi trai không hiểu vì sao, hắn vẫn luôn cảm nhận thấy cơ thể hắn bị bao bọc bởi một thứ vô hình nào đó, chỉ cần hắn dám nói dối một lần, hắn sẽ phải chết!
"Là Thẩm gia! Thẩm Hải Hoa! Còn lại ta thật sự không biết gì nữa. . . gần đây, ta nghe nói Thẩm Hải Hoa huy động một lực lượng mạnh mẽ, nghe nói còn dùng đến sự ảnh hưởng của mấy người quản chế tại Ninh Ba để tìm ngài. . ."
Diệp Thần nghe vậy thì đã hiểu được là chuyện gì.
Hắn cho Thẩm Hải Hoa ba ngày tuổi thọ, nếu trong ba ngày này không có đan dược từ hắn, ông ấy chắc chắn sẽ phải chết!
Vậy cũng có thể lý giải vì sao đối phương bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được hắn.
Còn có cứu Thẩm Hải Hoa hay không, hắn không có cái gọi là tấm lòng Bồ tát lấy cứu người làm niềm vui, còn dựa vào tâm tình!
"Ngươi đi nói cho Thẩm Hải Hoa, nếu còn muốn sống, vậy đừng nghĩ dở trò, tự mình đến tìm ta!"
Một câu nói này, hàm chứa sự mất hứng, nghe vào tai người đàn ông như sóng gầm sấm dữ, đến khi hắn phản ứng lại, Diệp Thần đã biến mất.
. . .
Phía bắc Ninh Ba, khu biệt thự vịnh Long Dược. Thẩm gia.
Thẩm Hải Hoa trên người mặc Đường trang, ở đại sảnh đi tới đi lui, chân mày nhíu chặt lại, mất đi dáng vẻ thần thái của ngày trước.
Thẩm Hải Hoa trước vốn là một biên tập báo xã, lúc còn trẻ thừa dịp cải cách đợt sóng cấm vận, liền từ chức, xuống biển, vất vả ròng rã ba mươi năm, sáng lập tập đoàn Bắc Danh! Ở Ninh Ba hắn cũng được coi là nhân vật đỉnh đỉnh nổi danh trong giới thượng lưu, tham dự tất cả hội nghị chánh phủ lớn nhỏ, các sự kiện dạ tiệc từ thiện.
Nhưng nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu đó, bây giờ đánh mất hoàn toàn dáng vẻ trước kia, chỉ còn lại sự nóng vội và lo lắng!
Bởi vì tuổi thọ của hắn chỉ còn có thời gian một ngày!
Nếu như một ngày trôi qua, vẫn không tìm được vị thần y kia, vậy mạng hắn, hết thảy sẽ tan biến !
Qua hai ngày này, hắn chưa một lần dám ngủ, lại nghĩ hết cách huy động lực lượng tìm vị thần y kia!
Nhưng không biết tại sao, một chút tin tức cũng không có!
Điều này giống như vị thần y kia không hề tồn tại vậy.
Hắn chỉ biết vị thần y được kêu là Diệp Thần!
Hắn đến sở cảnh sát Ninh Ba, điều tra tất cả mọi người có tên là Diệp Thần, nhưng không tìm được ai giống vị thần y kia!
Hắn thậm chí phái đi mấy chục người trông coi ở công viên thành Bắc nơi ban đầu Thẩm Mộng Giai gặp được Diệp Thần!
Vẫn là không có tin tức!
Cái này giống như trời cao phái Diệp Thần tới đùa dỡn hắn vậy!
Chỉ cho hắn ba ngày tuổi thọ, cho hắn hy vọng, lại để cho hắn thất vọng!
Thẩm mẫu có chút lo lắng hỏi: "Hải Hoa, ngươi nói xem có thể nào Diệp thần y đã ra khỏi Ninh Ba? Nếu không không thể nào một chút tin tức cũng không có."
Thẩm Hải Hoa dừng lại bước chân, siết chặt nắm tay, nhíu mày phiền não: "Ta đã cho người đi canh chừng tất cả các trạm xe, giao lộ Ninh Ba, theo lý thì hắn không thể ra khỏi Ninh Ba, nếu vẫn không có tin tức, ta chỉ có thể cho người lục soát từng nhà, coi như lật toàn bộ Ninh Ba lên, ta cũng phải tìm được Diệp thần y."
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên!
Thẩm Hải Hoa như tên rời cung, vội xông qua, cầm điện thoại lên, hô hấp dồn dập nói: " Có phải đã có tin tức?"
Hắn kích động đến nỗi thân thể có chút run rẩy.
"Thẩm tổng, có tin tức, Diệp thần y để lại lời nhắn cho ngài."Bên đầu điện thoại kia nói .
"Cái gì! Nói mau! Nói mau, ngươi ngắt quãng là muốn gấp chết ta sao?" Thẩm Hải Hoa hô lên dục người kia.
"Diệp thần y nói, nếu muốn sống, đừng dở trò, tự mình đi tìm hắn!"
Nghe được câu này, Thẩm Hải Hoa cả người như trút được gánh nặng, liền cầm lên một cái di động khác ở trên bàn.
" lập tức, Chuẩn bị xe!"
. . .
Khu nhà ở Đại Đô.
Thời điểm Diệp Thần về đến nhà, nhìn thấy Tôn Di đã thức dậy, đang trang điểm.
Hôm nay nhìn Tôn Di lộ ra dáng vẻ hấp dẫn hơn mọi ngày, mái tóc suôn thẳng mềm mại đậu trên bờ vai, trên người mặc chiếc áo trắng ngắn lộ vai, phía dưới mặc một chiếc quần cộc màu đen, phối hợp cùng đôi cao gót, cặp đùi trắng muốt thon dài không có gì che chắn xuất hiện trước mắt Diệp Thần.
Hắn nhìn cái áo của Tôn Di thầm nghĩ, tại sao lại ngắn quá như vậy, mặc như này phô ra sắc nét bộ ngực đầy đặn.
Đây cũng quá hấp dẫn đi!