Chương 20: Trấn Điếm Chi Bảo! Hàng Giả!

Tôn Di tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Thần sẽ cự tuyệt!

Đây chính là Hạ Nhược Tuyết mời a!

Bỏ đi thân phận Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ Hạ Nhược Tuyết, cô ấy cũng là thiên kim gia tộc Hạ gia tại tỉnh Chiết Giang!

Cũng với thân phận là một trong ba đại mỹ nữ của tỉnh Chiết Giang!

Có Vô số thiếu gia của gia tộc lớn muốn gặp cũng không có cơ hội!

Kết quả bây giờ Hạ Nhược Tuyết tự mình đưa ra cho người này cơ hội gặp mặt, hắn lại ngay lập tức cự tuyệt mà không phải là vui sướng chấp nhận?

Hơn nữa đến thời gian cân nhắc hắn cũng không cần mà lập tức cự tuyệt!

Có cần phải dứt khoát vậy không?

Trước đó không phải ngươi còn đánh bảo an một mực nhất quyết phải gặp được Hạ Nhược Tuyết hay sao?

Vì sao đến ngày hôm nay ngươi và ngươi ngày hôm qua như hai người khác nhau vậy?

. . .

Khu biệt thự Châu Giang.

Nơi này là khu biệt thự xã khu sinh thái tại Châu Giang Ninh Ba, là một nơi không phải cứ có tiền là có thể mua được.

Cơ hồ một căn biệt thự giá trị lên đến mấy tỉ.

Ở nơi này một là con em của đại gia tộc hoặc người đứng đầu của một công ty có thể lọt vào tốp năm trăm trên thế giới.

Nơi ở của Hạ Nhược Tuyết cũng ở đây, năm đó khi mua một căn ở đây cô đã phải giấu ba mẹ , coi như công ty sụp đổ, vậy cô cũng sẽ vẫn còn một nơi có giá trị làm đường lui.

Biệt thự của Hạ Nhược Tuyết nằm tận cùng bên trong, hoàn cảnh khá là yên tĩnh.

Giờ phút này Hạ Nhược Tuyết đang ngâm mình trong bồn tắm, đây là một thói quen của cô, nhắm lại đôi mắt, một bắp chân trắng nõn gác lên thành bồn tắm, thân thể quyến rũ mê người được vô vàn bọt bong bóng che phủ.

Cô nhắm mắt thả lỏng thân thể hưởng thụ thời gian thư giãn này, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt thời gian thư gian yên tĩnh này.

Cô vươn lên lộ ra một cánh tay và bờ vai thon thả trắng nõn mịn màng, cầm lên chiếc điện thoại được đặt bên cạnh, đường rãnh mê người sâu hun hun như ẩn như hiện ở phía dưới cần cổ thon dài.

"Tổng giám đốc, hắn cự tuyệt."Tôn Di mới vừa nói xong, sắc mặt Hạ Nhược Tuyết liền đổi.

Cô cố gắng đè ép nội tâm đang nổi giận lại, nhẹ giọng nói: "Biết."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Không ai biết hiện tại trong lòng Hạ Nhược Tuyết có bao nhiêu tức giận.

Cô đường đường là tiểu thư của Hạ gia đưa ra lời mời, lại có người sẽ cự tuyệt?

Bao nhiêu năm qua chưa bao giờ có!

Cô thậm chí còn sinh ra cảm giác bị người sỉ nhục.

"Chẳng lẽ hắn không biết ta là ai? Hay vẫn là nên nói, Diệp Thành, chẳng lẽ ngươi không phải là một người đàn ông?"

Hạ Nhược Tuyết đứng lên, vóc dáng hoàn mĩ đứng giữa căn phòng tắm xa hoa, những vật dụng tinh sảo xinh đẹp làm nền xung quanh lại càng tôn lên nét đẹp của cô, cô đưa tay cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh, đi tới trước gương.

Sau đó, trên môi cô nở lên một nụ cười ma mị : "Diệp Thành, thú vị. ta bây giờ lại càng có cảm giác hứng thú với ngươi, ta muốn xem người có thể cự tuyệt Hạ Nhược Tuyết sẽ là dạng đàn ông nào!"

. . .

Ngày hôm sau.

Diệp Thần tỉnh lại từ trong tu luyện.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là cầm lấy hòn đá màu đen, tiến vào kiểm tra.

Nhưng kết quả vẫn như thế, hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài.

"Tiếp tục như vậy nữa, năm nào tháng nào mới có thể phá vỡ được bí mật này. Không được, ta phải lập tức đi mua đủ dược liệu."

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, Tôn Di không cần đi làm, cho nên vẫn còn chưa dậy, Diệp Thần cũng không có ý định đánh thức cô, liền đi ra khỏi cửa.

Ninh Ba không tính là quá lớn, tiệm thuốc bắc cũng chỉ có ba nhà, hắn lựa trọn điểm đến là một tiệm thuốc bắc lớn nhất.

Đức Nhân đường.

Diệp Thần đón xe tới tiệm thuốc bắc, sau khi tới liền bị sự sang trọng của nơi này dọa sợ.

Cửa chính sơn đỏ, chop đỉnh treo một tấm bảng màu đen, phía trên ba chữ rồng bay phượng múa 'Đức Nhân đường '.

Điều đáng chú ý người đề chữ này lại là người lãnh đạo của Hoa Hạ!

Mặc dù bây giờ thời gian còn sớm, nhưng cũng đã có người xếp hàng mua thuốc, làm ăn thật là tốt.

Từ những người nói chuyện phiếm bên cạnh, Diệp Thần cũng biết được tiệm này lai lịch, nghe nói là bảng hiệu trăm năm, ở khắp cả nước đều có chi nhánh, hơn nữa trăm năm qua, bất kỳ chi nhánh nào cũng không một ai tới gây chuyện, có thể đoán người chống lưng có mặt mũi cỡ nào.

Diệp Thần đi vào Đức Nhân đường, phát hiện bên trong phần lớn là các cụ già, không khỏi cảm khái, đầu năm nay cũng chỉ có người đời trước sẽ tin tưởng trung y.

Bởi vì là quá nhiều người, Diệp Thần chỉ có thể ở bên cạnh chờ đợi, nhàm chán quá, hắn chú ý tới trên tường một bộ cổ họa.

Cổ họa có thể là trấn điếm chi bảo của cửa tiệm, trang hoàng rất là lộng lẫy.

Thậm chí khi hắn thưởng thức, còn phát hiện có mấy người nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên là sợ hắn xấu xa phá đi bức cổ họa này.

Diệp Thần nhìn mấy lần, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hắn chắc chắn bức tranh này là đồ giả.

"Đáng tiếc."

Ngay lúc này, một vị lão giả và một cô gái xuất hiện ngay bên cạnh.

"Này này này, ngươi lắc đầu làm gì, ngươi đây là ý gì? Làm như mình rất hiểu bức tranh này, ngươi xem hiểu ý nghĩa của bức tranh sao?" âm thanh khinh thường của Thiếu nữ vang lên bên tai Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn nữ sinh một cái, đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi, môi đỏ răng trắng, y phục trên người có thể nhìn ra không giàu sang cũng phú quý, có lẽ nhìn không được nảy nở, nhìn như vậy, bất quá đối phương hùng hổ dọa người, khiến cho hắn có chút không vui.

Bất quá hắn là tới mua thuốc, sẽ không tự nhiên cùng một cô nương xảy ra tranh chấp, liền cất bước muốn đi.

"Ta có nói sẽ để cho ngươi đi sao? Ngươi mới vừa rồi rốt cuộc có ý gì? Nhìn trên người ngươi một thân hàng vỉa hè, sợ là đời này cũng không có cơ hội tiếp xúc với những vật phẩm này đi."

Cô gái khi nói chuyện vênh váo hất cằm lên, trên mặt hoàn toàn là sự khinh bỉ, giống như sự tồn tại của Diệp Thần là đang vấy bẩn bức họa này vậy.

"À."Diệp Thần nhàn nhạt nói một câu, liền chuẩn bị rời đi.

Loại đàn bà này vẫn là bớt dây vào thì tốt hơn, nhất định chính là phụ nữ đanh đá.

Cô gái thấy thái độ của hắn, sự tức giận trên mặt ngày càng gia tăng, vừa định giơ tay kéo Diệp Thần, lão già bên cạnh liền lên tiếng:

"Tử Huyên, không được vô lễ!"

Cô gái liền không nói gì, quyệt miệng, hung hăng trợn mắt với Diệp Thần.

Lão già mặc một thân Đường trang, tóc hoa râm, trên tay chống một cây ba-toong, nhìn như tựa hồ rất có học vấn, hắn nhìn đến Diệp Thần nói lời xin lỗi: "Tiểu huynh đệ, chân thực ngại quá, cháu gái ta vẫn thường hay nóng tính như vậy, từ nhỏ cha mẹ quá cưng chìu, xin tha thứ."

Diệp Thần gật đầu một cái, cũng không muốn ở đây đối mặt với một già một trẻ, chuẩn bị đi xếp hàng.

Cô gái thấy gia gia khách khí với thằng nhóc này như vậy, ngược lại chỉ trích mình, lại càng không vui.

"Gia gia, người cùng thằng nhà quê này nói làm gì, hắn biết cái gì, người nhìn xem dáng vẻ của hắn, nói không chừng là tới trộm đồ. . ."

Lão già thấy cháu gái vẫn tiếp tục vô lễ như vậy, ho khan một tiếng, giọng cô gái nhất thời nhẹ xuống, sau đó, lão già một lần nữa gọi lại Diệp Thần, hiếu kỳ nói:

"Tiểu huynh đệ, ta vừa rồi nhìn thấy ngươi đối với bức họa này là vô vàn thất vọng, xin hỏi là tại sao? Là bởi vì kỹ thuật vẽ? hay tả hồn của cảnh không được? Hoặc là nói. . ."

Lão già lời còn chưa nói hết, liền nghe thanh âm không mặn không nhạt của Diệp Thần vang lên: "Tranh này là hàng giả."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ sảnh bán hàng bầu không khí đều thay đổi.

Lão già với khuôn mặt đầy nếp nhăn co quắp lại, cô gái trừng cặp mắt to nhìn Diệp Thần trước mặt, giống như gặp quỷ!

Thằng nhóc này thật dám nói à!

Lại còn nói trấn điếm chi bảo của Đức Nhân đường là hàng giả!

Đây chính là 5 năm trước, Đức Nhân đường tại hội đấu giá Thu Thủy của kinh thành dùng 90 triệu để lấy được!

Cái này được vô số nhà sưu tầm chứng nhận đây là bản chính của Đường Bá Hổ!

Mấy năm qua, các nhà sưu tầm trong khắp thế giới vì để thấy được bản chính mà tự mình ngồi máy bay tới học hỏi!

Thậm chí thị trưởng và bí thư tại vị lúc đó của Ninh Ba, cũng vì bản chính của bức họa này mà đề tên cho bảng hiệu của cửa tiệm!

Mà bức họa này được vô số quan quý nhân tán tụng, giờ này chỉ dựa vào một người thanh niên trước mắt này nói là hàng giả?

Đối phương còn nói ra với cái giọng khách quan nói ra một sự việc vậy.

Đây chẳng lẽ là người từ bệnh viện nhân dân của Ninh Ba trốn ra ngoài sao?