Chương 11: Trời ạ, một trăm vị đại năng?

Trong khi ngất đi, hắn thấy mình đi đến một khu đất rộng lớn, chính xác thì khu này là khu nghĩa địa.

Bốn phía, vô cùng là âm u, luồng không khí lành lạnh xâm nhập vào cơ thể, giống như nơi hắn đến là địa ngục vậy.

Nhìn xung quanh, cơ hồ có trên tram bia mộ dày đặc đan xen nhau!

Điều đáng nói trên những ngôi mộ này đều cắm một cây kiếm, dường như là một đại trận pháp vô cùng to lớn!

"Đây rốt cuộc là nơi nào a. . ."

Diệp Thần mới vừa muốn lên tiếng, cả vùng rung động, hàng trăm tòa bia mộ đều chấn động theo, ngay sau đó, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm chuyển động bay thẳng lên trời!

Tình huống này có chút chấn động!

Không chờ Diệp Thần có phản ứng, trên bầu trời vang lên một đạo âm thanh: "Chính là địa cảnh hậu kỳ, cũng dám bước vào luân hồi nghĩa địa! Tự tìm cái chết! một tòa mộ bia chấp niệm yếu nhất, ngươi cũng không dẫn động được! Cút!"

Lời nói rơi xuống, Diệp Thần liền bị một chân đạp ra nghĩa địa, ở thế giới bên ngoài tỉnh lại.

Diệp Thần kinh ngạc nhìn trên tay đá màu đen: "Chẳng lẽ đây chính là thời đại thượng cổ pháp bảo? Dựa theo lời người kia nói, chẳng lẽ chỉ cần thực lực của hắn đạt tới cảnh giới yêu cầu, là có thể dẫn động mộ bia bên trong đại năng chấp niệm? Cái này. . . Đùa gì thế? Đây chính là một trăm toà mộ bia, chẳng lẽ bên trong có một trăm vị đại năng?"

Ngay lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thần.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tôn Di: "Diệp Thành, ngươi thức dậy hay chưa, nếu không rời giường, lão nương sẽ tiến vào, nghe nói đàn ông các người sẽ khỏa thân đi ngủ, nếu ngươi còn không rời giường ta đây sẽ mặc kệ mà tiến vào."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Diệp Thần trong lòng ấm áp, hắn áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, cũng đem đá màu đen cất kỹ.

Trước mắt, thực lực hắn còn chưa đủ, bí mật của tảng đá kia cứ để từ từ tìm hiểu đi.

Hắn mở cửa, nhìn thấy Tôn Di đang mặc bộ quần áo công sở, có thể là bởi vì ngày hôm qua lúng túng, ánh mắt Tôn Di có chút né tránh, gương mặt cũng có chút đỏ lên, vô cùng khả ái.

"Tôn Di, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta đột nhiên không muốn đi, làm thế nào đây? Hay cho ta ở lại ta có thể làm tất cả mọi việc, ta có thể ngày ngày rửa chén, ngày đông sắp tới, làm ấm giường cho ngươi cũng được nha. . ."Diệp Thần mỉm cười nói.

Tôn Di đi tới bàn ăn, uống một hớp cháo, thuận tiện liếc nhìn Diệp Thần, nói: "Ngươi muốn lưu manh đùa bỡn, còn làm ấm giường? Lão nương trước giờ vẫn ấm áp, không cần ngươi làm ấm giường. . ."

Diệp Thần ánh mắt sáng lên, liền vội vàng đổi lời nói: "Vậy ngươi làm ấm giường cho ta cũng được, nếu có thể ôm cặp chân dài kia ngủ, ta phỏng đoán nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

Một ngày sống chung ngắn ngủi, Tôn Di cũng hiểu được chút ít tính cách của Diệp Thần, miệng đầy lời lưu manh, nhưng là lòng dạ không xấu xa.

Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Ngươi nếu quả thật muốn ở lại, cũng không phải là không thể , thứ nhất, ngươi cũng phải đóng tiền phòng. Thứ hai, trong bất kể tình huống nào, ta sẽ là người dùng phòng vệ sinh trước, thứ ba, nồi niêu chén bắt, quần áo đều là việc ngươi phải làm. Tiểu tử, ta cho ngươi thời gian cân nhắc. . ."

Lời còn chưa nói hết, Diệp Thần liền nói: "Không thành vấn đề. Bất quá hiện tại trên người ta không có tiền, có thể hay không trước hết ta dùng đồ vật thay thế trước. . ."

Tôn Di coi như là phục, chẳng lẽ tên này ra ngoài mà trên người không có nổi một đồng tiền hay sao?

Chẳng lẽ bây giờ, mình còn muốn bao nuôi tên nầy?

Cô chăm chú nhìn Diệp Thần từ trên xuống dưới vài lượt, ồ, dường như còn rất đẹp trai nha.

Còn có dáng người, tối ngày hum qua cô đã được nhìn trọn vẹn, tên này vậy mà còn có tám múi cơ bụng.

Đây quả thực cũng không thiệt thòi a.

Ngay khi Tôn Di đang có mấy suy nghĩ kì quái, Diệp Thần đã tìm tới một tờ giấy, sau đó dùng bút ở phía trên viết xuống mấy hàng chữ.

Đây là cách điều chế sơ cấp trú nhan đan!

Mặc dù cấp bậc không cao, nhưng lại rất có giá trị, chí ít có thể đưa công ty lên một bậc cao hơn!

Diệp Thần viết xong, trực tiếp đem tờ giấy đưa cho Tôn Di: " cái này là cách điều chế sơ cấp trú nhan đan, ta hơi sửa lại một chút, ngươi không phải là tổng giám sát tập đoàn thẩm mỹ sao, ngươi chỉ cần đem toa thuốc này cho bộ kỹ thuật xem, bọn họ biết hàng."

Tôn Di coi như là phục, làm bộ ghét bỏ nhìn tờ giấy trong tay, hiếu kỳ nói: "Ngươi không phải là muốn dùng một tờ giấy này đổi lấy một tháng tiền phòng chứ ?"

Diệp Thần lắc đầu một cái, dơ lên một ngón tay nói: "Ta muốn dùng tấm toa thuốc này, đổi một tháng tiền mướn phòng, lại thêm 3000 đồng tiền! Không phải trong tay ta không có tiền, ta chắc chắn sẽ không làm như vậy, coi như báo đáp ngươi thu nhận ta đi, nói trước, phương thuốc này chí ít trị giá mười triệu.

Nếu như thấp hơn mười triệu, ngươi ngàn vạn lần chớ bán!"

"Phốc!"

Tôn Di thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết!

Cô mở lớn đôi mắt nhìn chàng trai trước mặt, muốn nhìn ra một tia nói đùa trên mặt đối phương!

Nhưng khuôn mặt đối phương vô cùng nghiêm túc!

Ta phi!

Mình đây là đang cưu mang một tên có bệnh a!

Tùy tiện viết ra một phương thuốc có giá trị mười triệu, làm khó hắn nghĩ ra được.

Nhất định là có bệnh!

Giờ khắc này, độ hảo cảm Tôn Di dành cho Diệp Thần hạ xuống không còn chút nào, cô thậm chí sinh ra chút chán ghét.

Nếu không phải hắn giống người bạn học cũ kia, cô đã sớm đuổi ra ngoài.

Sau đó, Tôn Di thở dài một hơi, cất tờ giấy vào trong túi áo, sau đó móc ra 3 nghìn đồng tiền đưa cho Diệp Thần.

"Diệp Thành à Diệp Thành, ta biết ngươi muốn mặt mũi, nhưng cũng không cần phải như vậy, 3 nghìn đồng tiền ta có thể cho ngươi, nhưng hy vọng ngươi thu hồi suy nghĩ không thiết thực kia lại. Ngươi cầm số tiền này tìm một công việc thật tốt, còn nữa, ta chỉ có thể để ngươi ở lại một tháng. Một tháng sau đó, mong ngươi rời đi, ta và ngươi một chút liên hệ cũng không có. Cứ như vậy đi, ta mệt mỏi, ta đi làm, chìa khóa dự bị ở trên bàn."

Tôn Di trực tiếp cầm túi sách đi ra ngoài cửa, ánh mắt cô tràn đầy nỗi thất vọng.

Loại người như này, rất nhanh sẽ bị xã hội đào thải.

Diệp Thần nhìn theo Tôn Di khuất sau cánh cửa, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Tôn Di a Tôn Di, ngươi quá coi thường ta. Ngươi căn bản không biết một tờ giấy trong túi ngươi kia, có bao nhiêu giá trị"

. . .

Diệp Thần bỏ qua chuyện này không nghĩ đến nữa, hắn lại đem đá màu đen lấy ra.

Cầm ở lòng bàn tay, hắn có thể cảm giác được cái thế giới kia.

Nhưng là bất kể hắn có làm cách nào cũng không thể đi vào bên trong cái thế giới kia.

"Xem ra phải đến khi nào đủ thực lực, phải bắt chặt thời gian tu luyện! Mấy ngày nay nên luyện chế ra đan dược."

Trước mắt, đối với Diệp Thần mà nói quan trọng nhất vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền, 3 nghìn đồng tiền đối với hắn mà nói muốn luyện được đan dược, thì như là nằm mơ . Đi ra ngoài làm công cho người khác?

Đi làm là không thể nào, hắn Diệp Thần cả đời cũng sẽ không làm thuê cho người khác.

Vậy hắn có thể làm gì kiếm tiền?

Gây dựng sự nghiệp? đối với phương thuốc hắn có trong tay, việc lập nên một công ty không phải là không thể, nhưng về thời gian và chi phí lại là một vấn đề.

Hắn bây giờ phải nhanh kiếm tiền, càng nhanh càng tốt.

Bán phương thuốc?

Cũng không được, đến Tôn Di cũng không tin phương thuốc kia, vậy còn chông cậy ai có thể tin?

Chữa bệnh cứu người?

Diệp Thần nghĩ đến việc này, liền quyết định ngay.

Nhưng bây giờ có muốn chưa bệnh cũng cần đưa ra được giấy phép hành nghề và trình độ học vấn, đến bệnh viện nhất định là không thể, trước mắt, hắn cũng chỉ có thể bày hàng ngoài vỉa hè.

Diệp Thần nghĩ đến liền làm, đầu tiên là xuống lầu tìm một cửa tiệm làm một tấm biển, Hoa Đà tái thế, diệu thủ hồi xuân, tất cả đều phải có, sau đó mua bộ ngân châm cùng với đồ cần thiết dùng để chữa bệnh.

Cuối cùng đi đến vùng lân cận lòng vòng mấy vòng, xác định một địa điểm tốt để bày sạp hàng.

Công viên Thành Bắc!

Công viên Thành Bắc là một trong ba công viên lớn nhất tại Ninh Ba, đặc sắc trong đó là có một khu phố buôn bán, lượng người trong khu phố buôn bán không tệ, mấu chốt nhất chính là trong này có rất nhiều sạp hàng đề biển xem bói và bán đồ cổ, phỏng đoán những người này cũng sẽ tin trung y đi, đến lúc đó danh tiếng trần ra, hắn còn sợ không có khách hàng hay sao?

Diệp Thần bắt tay vào chuẩn bị bày sạp hàng.