Chương 47: Huấn luyện nửa tháng cho vẹt
“Chợ bán hoa và chim sao? Chúng ta làm gì ở nơi này?”
“Mua vẹt.”
Phùng Tiếu Tiếu mở to hai mắt nói: “Anh nói nuôi động vật nhỏ, thì ra là nuôi vẹt sao?”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Chó mèo quá chiếm diện tích, hơn nữa cô phát sóng trực tiếp cũng không tiện cho lắm. Nhưng vẹt thì lại khá nhỏ, hoàn toàn có thể đặt ở bên cạnh cô để phát sóng trực tiếp. Chỉ cần nó có thể học nói chuyện, vậy phát sóng trực tiếp của cô cũng sẽ có nhiều chuyện thú vị. Cô cũng có thể phát sóng trực tiếp quá trình huấn luyện bọn chúng. Tóm lại, đối với khán giả bình thường thì những thứ không phổ biến, thú vị và dễ thương đều có sức hấp dẫn đặc biệt. Điều này có thể bù đắp trước tiên cho việc thiếu sót về năng lực của cô lúc này.”
Phùng Tiếu Tiếu lập tức vui vẻ, ánh mắt chờ mong: “Thật sự có thể chứ? Có thể huấn luyện nó nói chuyện sao? nhưng tôi nghe nói hình như là rất khó, mất một thời gian rất dài. Hơn nữa cũng chưa chắc là sẽ thành công?"
Triệu Dật vẻ mặt bình tĩnh nói: “Yên tâm! Con vẹt tôi chọn cho cô, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Hai người đi vào một cửa hàng thú cưng. Ở đây bán đủ loại chim muông và thú cưng, Phùng Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nhìn hoa cả mắt.
“Chúng ta mua con vẹt nào! Con này nhìn đẹp quá, mua con vẹt này được không?”
Triệu Dật cười nói: “Chúng ta không thể chỉ mua loại đẹp mắt, con này ngoài đẹp ra thì không thể làm gì. Đẹp mà không biết nói thì cũng không có giá trị... Huống chi, con này cô không thể mua được.”
Phùng Tiếu Tiếu kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Triệu Dật giải thích: “Bởi vì cô không có giấy phép chuyên môn để nuôi dưỡng và nhân giống động vật hoang dã. Vẹt cũng có nhiều chủng loại, vẹt xám Châu Phi, các loại vẹt xanh Amazon cùng với loài vẹt ngực hồng. Bọn chúng là những loài có khả năng học nói mạnh nhất. Nhưng mà... bọn chúng đều là động vật được bảo hộ, cá nhân tự ý nuôi dưỡng đều là phạm pháp. Cô làm phát sóng trực tiếp thì có hàng trăm hàng ngàn người sẽ thấy. Không chừng mới vừa mở phát sóng thì đã có người tố cáo, sau đó thì chờ cảnh sát tới nhà hỏi thăm đi!”
Phùng Tiếu Tiếu mở cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc hỏi: “Hả? Không thể nuôi sao, vậy có thể nuôi được con nào?”
Triệu Dật chỉ chỉ mấy con vẹt trong lồng: “Vẹt Yến Phụng, vẹt Mẫu Đơn và vẹt Da Hổ. Ba loài vẹt này có thể nuôi thoải mái mà không sợ vi phạm pháp luật.”
Phùng Tiếu Tiếu kinh ngạc nói: “Vẹt có nhiều giống như vậy, cũng chỉ có ba loại là có thể nuôi được sao?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Triệu Dật rơi vào mấy con vẹt, hắn có kỹ năng huấn luyện thú. Tất nhiên sẽ hiểu rõ các loài động vật như lòng bàn tay, nếu không làm sao có thể thuần phục được bọn chúng đây?
“Trong ba loài vẹt này! Đẹp nhất chính là vẹt Yến Phụng, nó có hai cái má hồng trông thật ngốc nghếch và đáng yêu. Nhưng có khả năng học nói cao chính là vẹt Da Hổ, mặc dù nó không sánh được với những loài kia nhưng mà cũng có thể dạy dỗ được.”
“Cùng là một con vẹt Da Hổ, nhưng huyết mạch khác nhau cũng sẽ xuất hiện những cá thể khác biệt. Cho nên việc chọn một con vẹt có thiên phú là rất quan trọng. Nếu không, dù có nhiệt tình cầm ống thổi cả một đời cũng không thể nhóm được lửa...”
Triệu Dật phổ cập kiến thức động vật cho Phùng Tiếu Tiếu, đồng thời cũng bắt đầu quan sát những con vẹt Da Hổ. Hắn còn dùng tinh thần để cùng bọn vẹt trao đổi.
Triệu Dật cũng không vội mà chọn mua, hắn mang theo Phùng Tiếu Tiếu đi dạo khắp nơi vào từng cái cửa hàng thú cưng. Cuối cùng chọn được hai con vẹt Da Hổ cực kỳ đáng yêu, một con đực và một con cái.
“Vẹt Da Hổ có tuổi thọ từ 7 – 10 năm, nuôi một cặp như vậy sẽ không khiến chúng bị cô đơn. Nếu muốn còn có thể cho chúng sinh sản, điều này tùy thuộc vào cô rồi.”
Thông qua trao đổi tinh thần Triệu Dật chọn được hai con vẹt Da Hổ. Đây là hai cá thể vẹt có tiềm lực mạnh nhất trong đám, ngoài ra dáng vẻ chúng cũng không tệ. Chỉ cần Triệu Dật tiến hành trao đổi tinh thần, thì việc dạy cho chúng học nói sẽ dễ như trở bàn tay.
Người ta dạy cho vẹt học nói, chính là dùng một loại hành vi quen thuộc để ảnh hưởng đến vẹt. Có thể dùng thiết bị thu âm môt câu nói muốn dạy, rồi đặt ở bên cạnh vẹt và phát liên tục. Từ đó tạo cho vẹt một loại phản xạ thần kinh mô phỏng lại lời nói, nhưng Triệu Dật dùng trao đổi tinh thần giao tiếp từ bên trong. Tác dụng này rõ ràng so với loại học tập từ việc kích thích phản xạ có điều kiện từ bên ngoài, đương nhiên là sẽ mạnh hơn gấp trăm lần.
Kỹ năng này của Triệu Dật giống như bật hack để huấn luyện thú. Cho dù là các chuyên gia huấn luyện thú giỏi nhất trên thế giới, gặp Triệu Dật thì chỉ có nước quỳ lại.
Mua một đống đồ vật cùng phụ kiện, cả hai trở lại phòng thuê của Phùng Tiếu Tiếu. Triệu Dật đối với hai con vẹt Da Hổ giao lưu tinh thần, đặc biệt huấn luyện bọn chúng một chút. Sau đó hắn kéo Phùng Tiếu Tiếu đến bên cạnh và giới thiệu cô với hai con vẹt, như vậy thì chúng có thể nhận biết và nghe lời của Phùng Tiếu Tiếu.
Triệu Dật không thể ở lại bên cạnh mãi được, hắn chỉ có trách nhiệm huấn luyện lúc đầu. Còn việc dạy nói cái gì, thì phải để cho Phùng Tiếu Tiếu tự mình dạy rồi.
Phùng Tiếu Tiếu mang tâm trạng cực kỳ vui vẻ tới dạy hai con vẹt Da Hổ nói chuyện. Khiến cho Phùng Tiếu Tiếu giật mình, chính là cô chỉ mở miệng dạy qua có mấy lượt. Vậy mà hai con vẹt đều có thể mở miệng nói chuyện!
“Anh làm thế nào vậy! Bọn chúng không hề sợ tôi, còn đối với tôi rất là thân thiết hơn nữa bọn chúng học nói dường như quá nhanh thì phải...”
Triệu Dật cười cười: “Dựa theo tiến độ này, tôi đoán chừng nửa tháng sau. Hai con vẹt này có thể trò chuyện và đối đáp lưu loát. Cô có thể mở một chương trình phát sóng trực tiếp thử thách nửa tháng huấn luyện vẹt. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều trò vui đấy...”
Dịch: wing_Skyship