Chương 8: Bầu không khí có chút không đúng (2)

“Ta....!”

Thông Huệ lão tổ chưa từng thấy qua loại lôi kiếp này trong ghi chép, lão thật sự không biết nói gì, dù sao cũng không biết đây rốt cuộc là loại lôi kiếp gì, lão dứt khoát quyết tâm liều mạng, ngón tay điểm một cái, phóng toàn bộ Ngư Cốt pháp kiếm quanh người ra ngoài.

Xuy xuy xuy... Vô số tiếng nứt nẻ, trong nháy mắt những Ngư Cốt pháp kiếm dài mấy thước kích phát uy năng liền trở nên xanh biếc, quanh thân quanh quẩn một tầng thủy quang cực kỳ cứng cỏi.

Những pháp kiếm này không ngừng điên cuồng hấp thu hơi nước từ không gian chung quanh, trong nháy mắt xung quanh mỗi thanh kiếm đều hình thành một con sóng trắng xoay tròn, không ngừng mở rộng. Cùng lúc đó, những pháp kiếm này giống như vật sống, cái trước ngã xuống cái sau không ngừng tiến lên đâm về phía nơi dày đặc nhất của những kiếp lôi đỏ như máu kia.

Oanh! Oanh! Oanh !....... Xung quanh những pháp kiếm bao bọc bởi sóng lớn va chạm với kiếp lôi màu đỏ như máu trên bầu trời, trong nháy mắt giống như có những con sông lớn trải ra sóng to gió lớn trên bầu trời, nhưng những kiếp lôi màu đỏ như máu dưới sự trùng kích của những con sóng khổng lồ bàng bạc này, cư nhiên là sừng sững bất động trên không trung, hơn nữa theo không ngừng chồng chất, mơ hồ kết thành từng đóa hoa sen.

“Dĩ nhiên là hóa hình lôi kiếp?”

Thông Huệ lão tổ mặt như tro tàn, lão cũng không suy đoán đây rốt cuộc là lôi kiếp gì, một đạo hắc quang ô đục mang theo chút màu sắc loang lổ bay ra khỏi ống tay áo của lão, trong nháy mắt hóa thành một chiếc ô lớn có nắp tròn, chống lên đỉnh đầu lão.

Khoảnh khắc đạo hắc quang ô trọc xuất hiện, ánh mắt Vương Ly sáng lên.

Trong tai hắn cũng vang lên truyền âm của sư tỷ ở bên cạnh: “ Ngoại trừ những mảnh vụn kia ra, nếu không tới được pháp bảo khác thì thôi, nhất định phải lấy cho bằng được cái Âm Lôi Ô này.”

Vương Ly gật đầu theo bản năng.

Kỳ thật không cần nàng nhắc nhở, hắn cũng biết rõ điểm này.

Bởi vì đây vốn là mục đích bọn họ tới nơi này.

Khí tức của pháp bảo này độc đáo như thế, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng không nhận ra.

“Âm Lôi Ô, đây chính là linh bảo cấp vũ tự, quả nhiên ở trên người Thông Huệ lão tổ!"

Chiếc ô lớn có nắp tròn xoay tròn trên đỉnh đầu Thông Huệ lão tổ, lúc này hé lộ hắc quang ô đục, còn không thấy rõ bộ dạng cụ thể của nó, nhưng ánh mắt của đại đa số mọi người ở đây đã bị nó hấp dẫn, hơn nữa càng ngày càng nóng bỏng.

Chiếc ô lớn tản ra hắc quang ô đục xoay tròn không ngừng, hắc quang ở rìa ô cũng dần dần ngưng tụ thành thực chất, tiếp theo trong hắc quang cũng dần dần lộ ra lôi quang.

Đây không phải là ảo giác.

Chỉ trong phút chốc, chiếc ô lớn hoàn toàn che lấp thân ảnh Thông Huệ lão tổ phát ra vô số tiếng vang xoẹt xoẹt chói tai vô cùng. Tiếp theo khắp nơi trong không khí đều có một loại khí tức khét lẹt khó tả.

Từng đạo lôi quang giống như móng vuốt quỷ dị vậy, từ rìa của chiếc ô lớn này không ngừng khuếch trương ra ngoài.

Không giống với lôi quang tầm thường, lôi quang kích phát từ chiếc ô to tròn này có vẻ có chút âm u, thậm chí bên trong tựa hồ còn tản ra ánh nước lộng lẫy.

Nhưng theo lôi quang khuếch trương, một loại uy áp khủng bố gần như có thể chống lại kiếp lôi, lại là làm cho tu sĩ Kim Đan ở đây đều có loại cảm giác da đầu tê dại.

Thanh âm sóng vỗ vào bờ trên bầu trời cũng dần nhỏ đi.

Những thanh Ngư Cốt pháp kiếm mà Thông Huệ lão tổ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết luyện chế ra cũng sắp không chống đỡ được, ánh nước lộng lẫy trên người chúng nó không biến mất, nhưng lại bị hồng quang của kiếp lôi màu đỏ thấm vào, biến thành màu đỏ, tiếp theo nguyên khí trong thân của những Ngư Cốt pháp kiếm này bắt đầu hỗn loạn mà bạo tẩu.

Từng đạo Ngư Cốt pháp kiếm vốn đã trở nên xanh thẳm mà óng ánh trong suốt trên không trung rất nhanh trở nên giống như chiếc giỏ da dê bị rò rỉ bay loạn trên bầu trời. Sau đó từ phần đuôi của chuôi kiếm phun ra một lượng lớn khói dày đặc màu hồng phấn.

Sau khi bay múa trên không trung khoảng mười hơi thở, uy năng của những pháp kiếm này đã mất hết, biến thành một cái vỏ rỗng trong suốt, sau đó không ngừng rơi xuống núi hoang phía dưới, rớt đến nát bấy.

Lần này số lượng tu sĩ quan kiếp ở đây nhiều đến mức cũng có chút quỷ dị, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không có bất kỳ ai nhìn ra được đây rốt cuộc là kiếp lôi gì, chỉ cảm thấy kiếp lôi này quá mức làm cho người ta sợ hãi, dĩ nhiên có thể trực tiếp ăn mòn pháp bảo thai thể.

Nhưng cũng vào lúc này, bầu không khí tựa hồ lại có chút không đúng.

Lôi quang giương nanh múa vuốt trên Âm Lôi Ô kích phát ra, loại lôi quang màu đen ô đục này, thậm chí còn muốn xâm nhập vào trong kim sắc kiếp vân phía trên.

Thế nhưng những kiếp lôi màu đỏ như máu đáng sợ này cũng đã bắt đầu trở nên thưa thớt.

“Lôi Kiếp tầng thứ hai này coi như đã kết thúc?” Vương Ly nhìn mà trợn mắt hốc mồm.

"Ừm.” Nữ tu sĩ bên cạnh hắn rốt cục cũng động đậy, gật đầu.