Chương 69: Ha Ha đạo hữu (2)
"Có thể." Hà Linh Tú nói: "Nếu như bắt buôcj phải xưng danh đạo hiệu, ta sẽ gọi ngươi là Vương Tất Hồi đạo hữu."
"Sư tỷ, hay là tỷ tiễn chúng ta đi ra ngoài, kể từ đó tiết kiệm thời gian, ta có thể đi nhanh về nhanh." Lúc này Vương Ly mới yên lòng, nói câu này với Lữ Thần Tịnh, sau đó trực tiếp đưa túi linh thạch vào trong tay của nàng.
Lữ Thần Tịnh cực kỳ thẳng thắn, một đạo kiếm quang màu ô kim trực tiếp xuất hiện dưới chân ba người, tiếp đó điên cuồng gia tốc, bay nhanh ra ngoài.
Đôi lông mày cau có của Hà Linh Tú thủy chung không buông lỏng.
Nàng đã ngồi lên rất nhiều phi độn pháp bảo, nhưng phi độn pháp bảo do Lữ Thần Tịnh loại này ngự sử, ngự sử kinh tâm động phách đến vậy, thậm chí có thể nói dị thường cuồng bạo và không hề quan tâm sống chết của những tu sĩ còn lại trên đó, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn thấy rất nhiều cương phong vĩ đại đập tới giống như núi đè, thường xuyên chỉ thiếu chút nữa đánh lên trên người nàng, nàng rất vất vả mới đứng vững, không kìm được nghĩ tu sĩ như Lữ Thần Tịnh dù ở nơi đại chiến hỗn loạn, cũng vô cùng quen thuộc, ứng phó như thường.
Chẳng trách 2 tu sĩ như vậy có thể sống sót sau nhiều lần ra vào hỗn loạn châu vực.
"Vậy thứ kia đi cùng ngươi?" Lữ Thần Tịnh ngự kiếm đưa Vương Ly và Hà Linh Tú tới địa giới bên ngoài Huyền Thiên Tông, bèn thấy có một ánh sáng xanh lẳng lặng lơ lửng giữa những đám mây trên bầu trời.
"Là do ta an bài ở chỗ này chờ tiếp chúng ta." Hà Linh Tú gật đầu.
"Vậy tự ngươi cẩn thận."
Lữ Thần Tịnh liếc nhìn Vương Ly, bèn thu lại kiếm quang, khiến cho Vương Ly và Hà Linh Tú rơi xuống đất.
Nàng xoay người muốn đi, nhưng lại nghĩ đến một việc quan trọng, nói với Vương Ly: "Dù sao cũng phải đến Thất Bảo Cổ Vực, đệ cũng đã đọc pháp môn luyện khí của Thông Huệ lão tổ, thuận tiện mang chút linh tài luyện khí trở về."
"Tốt, sư tỷ, tỷ cứ trở về yên tâm tu hành, Vương Tất Hồi ta đi một lát sẽ trở lại." Vương Ly lớn tiếng cáo biệt.
Lữ Thần Tịnh chân đạp kiếm quang mới vừa rời đi, luồng ánh sáng màu xanh từ trên bầu trời cao rơi xuống, lại không phải là phi độn pháp bảo gì của tu sĩ, mà là một con chim lớn toàn thân màu xanh.
Lông vũ trên khắp con chim lớn màu xanh này như ngọc bích chiếu lấp lánh, linh khí trên người nhộn nhạo, hình như không phải là dị thú, ngược lại giống như khí tức của tu sĩ tu hành tiên môn chính pháp nào đó.
Vương Ly vừa nghĩ có người đang điều khiển phi độn pháp khí trong không trung, còn tưởng rằng dị điểu màu sắc thật ra hình như đã lừa gạt nhận thức của Lữ Thần, hắn càng thêm kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, hắn nhìn thấy con ngươi của con chim lớn màu xanh không ngừng biến ảo giữa màu vàng chói và đỏ rực. Hơn nữa một vầng hào quang tuyệt đẹp tự nhiên xuất hiện quanh con ngươi, hắn lập tức phản ứng: "Đây là Tích Chức Thanh Điểu?"
"Ở chợ Tiêu Mộc chỉ cần có đủ linh sa, đừng nói là Tích Chức Thanh Điểu, dù là Si Tinh Thú cũng mua được, có gì đáng ngạc nhiên." Đôi chân của Hà Linh Tú khẽ động, lướt đến trên lưng của chim xanh, ánh mắt lại rơi vào đôi chân trần của Vương Ly: "Còn ngươi, ngươi dùng chân trần đi đến Thất Bảo Cổ Vực?"
Vương Ly do dự, nói: "Cũng không sao, dù sao chân của ta không thúi."
"Vậy tùy ngươi."
Hà Linh Tú thì không sao cả, nhưng khi Vương Ly nhảy lên lưng Thanh Điểu, hắn cảm thấy con Thanh Điểu này nhìn có vẻ hơi ghét bỏ mình.
Đối với con Thanh Điểu này, trong lòng hắn lại có chút kính nể.
Tu Chân Giới đối với việc phân loại dị thú cũng là vô cùng đơn giản.
Dị thú có thể bị tu sĩ thuần hóa, sử dụng được gọi là linh thú, dị thú mà tu sĩ không thể dùng được gọi là yêu thú.
Con Thanh Điểu trước mặt nhìn qua chỉ là một con Thanh Điểu trong ánh mắt có chút ghét bỏ, nhưng trong sổ sách của rất nhiều tông môn, nó được xếp vào loại yêu thú.
Đầu tiên nó là dị thú của Tích Chức Châu.
Tích Chức Châu là một Hỗn Loạn Châu Vực tiêu chuẩn, hơn nữa trong đó có hơn một nửa khu vực là Tuyệt Cảnh Chi Địa.
Không phải châu vực do tu sĩ thống trị, đương nhiên dị thú trong châu vực đó không có khả năng sinh ra đã có thể bị tu sĩ sử dụng.
Thứ hai là loại Thanh Điểu này tuy rằng không giống như một số yêu thú trời sinh đã đối địch với tu sĩ, thậm chí coi huyết nhục của tu sĩ là linh đan, nhưng bản tính của chúng cũng không thích tiếp xúc với các chủng tộc khác, hơn nữa thù rất dai.
Chỉ cần tu sĩ không cẩn thận làm chút chuyện khiến chúng nó không vui, loại dị thú này sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thù.
Thực lực của chúng nó cũng không thấp.
Bọn chúng có thể hấp thu ánh sao tu hành, trước khi tuổi thọ của chúng nó hao hết, đại đa số chúng đều có thể sánh với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Cho nên trong yêu điển của Thần Châu, nó được xếp vào yêu thú cấp bốn trong chín cấp.
Nó có thể mô phỏng rất nhiều khí phù, mô phỏng khí thế của tu sĩ, mê hoặc cảm giác của tu sĩ, Phệ Nguyên Chân Viêm của nó có khả năng phá hủy pháp thuật với mức độ nhất định. Rất nhiều tu sĩ không muốn chiến đấu với loại yêu thú này, cũng bởi vì có thể sau một trận chiến đấu, bản thân cũng phải tổn thất không ít pháp bảo.