Bạch Khê chân nhân lúc này đã che chở một đống mầm tiên lui đến nơi an toàn.
Hắn nhìn Thông Huệ lão tổ ở trung tâm Thiên Kiếp, sâu trong đồng tử đã xuất hiện một tia nghi hoặc.
Thiên Kiếp sở dĩ đáng sợ, không chỉ vì uy năng đáng sợ của nó, còn ở nó đủ cứng rắn.
Thiên Kiếp dưới sự khống chế của pháp tắc Thiên Đạo, nổi tiếng không có cảm xúc, chỉ biết quấn quýt lấy nhau.
Tu sĩ đối mặt với thiên kiếp, chưa bao giờ cần áp đảo, mà là cần phải đủ kiên cường, kiên trì.
Cho nên khi đối phó với thiên kiếp, thực dụng nhất vĩnh viễn không phải pháp bảo uy lực cực lớn, mà là pháp bảo như đường lưỡi bò có độ dẻo dai cực mạnh.
Muốn có thể chống đỡ thời gian dài, hơn nữa bản thân độ kiếp giả hao tổn phải nhỏ.
Hiện tại Thông Huệ lão tổ tế xuất pháp bảo đều là như vậy.
Trong nháy mắt liền móc ra ba kiện pháp bảo rất có mục tiêu như vậy, biểu hiện của Thông Huệ lão tổ so với tưởng tượng của hắn ưu tú hơn nhiều.
Thiên Đạo pháp tắc vĩnh viễn sẽ không không mà có.
Chẳng lẽ nói Thông Huệ lão tổ của Hoa Dương tông, kỳ thật bản thân chính là thiên tài ẩn giấu cực sâu, cho nên hắn mới không dám dễ dàng độ kiếp?
“Cmn!”
Lúc này Thông Huệ lão tổ đã gào thét không ngừng, nếu hắn có thể nghe được tiếng lòng của Bạch Khê chân nhân, chỉ sợ lại nhịn không được phun máu.
Ai có thể hiểu lão hơn chính lão đây.
Nếu lão là thiên tài, tuyệt đại đa số tu sĩ Kim Đan của tiểu Ngọc Châu đều là thiên tài tuyệt đỉnh!
Trước khi thiên kiếp bắt đầu, trong lòng lão còn ôm một tia may mắn, nghĩ thầm pháp tắc Thiên Đạo có thể bởi vì mình tương đối bình thường mà hạ xuống thiên kiếp hơi yếu một chút, nhưng hiện tại, dị chủng lôi kiếp này vừa hạ xuống, lúc này lão không suy nghĩ độ kiếp có thành công hay không, mà là đừng chết quá khó coi, đừng lập kỷ lục độ kiếp tồi tệ nhất tiểu Ngọc Châu, không nên ở trong trọng lôi kiếp đầu tiên đã tan thành mây khói.
Hơn nữa, gia sản của Hoa Dương tông thật sự quá mỏng, tu sĩ Độ Kiếp của tông môn cường đại ở các châu kia có lẽ sau khi dùng ba kiện pháp bảo, trên người còn cất giấu ba mươi kiện, nhưng hiện tại lão sợ mình bị dị chủng thiên kiếp này trực tiếp miểu sát, tế ra toàn bộ pháp bảo thích hợp nhất trên người toàn bộ.
Ba kiện pháp bảo này là nhằm vào Băng Phách Thiên Lôi, mảnh yếm màu tím kia là tín vật định tình mà năm đó đạo lữ để lại cho lão, nếu không phải thật sự là không có cách nào, làm sao lão có thể tế ra pháp bảo này.
Dựa theo kinh nghiệm của Tu Chân Giới, bình thường Kim Đan thăng cấp Nguyên Anh phải đối mặt với thất trọng lôi kiếp, thời gian mỗi một đạo lôi kiếp kéo dài không sai biệt lắm đều là một chén trà.
Đừng đánh giá thấp thời gian của một tách trà này.
Đây cũng không phải là màn dạo đầu chậm rãi, mà hoàn toàn với tốc độ cuồng phong bão táp.
Thông Huệ lão tổ có ba món pháp bảo, mà chỉ kiên trì nửa chén trà thời gian.
Cổ Kính hình tròn màu đỏ thẫm dưới sự trùng kích và quất roi của Băng Phách Thiên Lôi lần đầu tiên sụp đổ, dọc theo hoa văn huyền ảo khó tả trên gương, từng đạo vết nứt nhanh chóng xâm nhập sâu vào sâu trong cổ kính, trong nháy mắt vỡ vụn, mỗi một mảnh vỡ màu đỏ thẫm đều chảy ra chất lỏng như dầu đen, lập tức những chất lỏng này thiêu đốt sạch sẽ giữa một ngón tay, mảnh vỡ của Cổ Kính ảm đạm bắn tung tóe, xuy xuy rơi xuống khu vực mấy trăm trượng quanh người Thông Huệ lão tổ.
“Thật sự là phung phí của trời, còn không bằng trực tiếp cho ta.”
Nữ tu sĩ ngồi xổm giả thành nấm trên mặt đất nhìn pháp bảo này vỡ vụn, đánh giá.
“Người ta Hoa Dương tông và Huyền Thiên Tông chúng ta éo liên quan gì đến nhau, dựa vào cái gì trực tiếp cho tỷ.” Vương Ly bất an nhìn một ít kiếp lôi dạng tơ nhện hiện ra cách đó không xa, nhịn không được càng ngày càng lo lắng: “Sư tỷ, dị chủng lôi kiếp, khoảng cách của chúng ta gần như vậy, thật sự không thành vấn đề?”
Nữ tu sĩ nhìn Vương Ly như nhìn kẻ ngốc, truyền âm nói: ”Tin tưởng ta, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Nàng mới nói xong, Vương Ly vẫn luôn lo lắng mới an tâm một chút, một đạo kiếp lôi nhỏ như tơ tằm đột nhiên lóe lên trước người Vương Ly.
Xuy xoẹt một tiếng, trong nháy mắt trên pháp y màu xanh của Vương Ly xuất hiện một đạo băng tinh màu trắng.
Trong nháy mắt, mặt của Vương Ly trắng bệch: “Sư tỷ, đây là không thành vấn đề mà tỷ nói?”
Trong lúc nói chuyện, trong thân thể hắn vang lên tiếng băng tinh vỡ vụn, làm cho người ta có cảm giác như máu thịt và xương cốt của hắn đều vỡ vụn như cành cây bị đóng băng quá mức.
Nữ tu sĩ lại như hoàn toàn không để ý đến vấn đề của hắn, chỉ là nhìn kiện pháp bảo của Thông Huệ lão tổ vỡ vụn rơi xuống, tiếc hận nói: “Pháp bảo này ít nhất là pháp bảo thượng phẩm cấp Huyền Tự, chỉ tiếc loại thai thể này khi vỡ vụn không giữ được linh khí ở trong, loại mảnh vụn này cũng không có tác dụng gì.”
Vương Ly lui về phía sau vài bước, cảm thấy mấy câu này của sư tỷ coi như bình thường, nhưng câu nói tiếp theo của nàng, lại làm cho hắn trực tiếp trợn tròn mắt.
“Đợi đến khi thiên kiếp không lợi hại, ta bảo ngươi xông lên, ngươi liền xông lên thu những mảnh vỡ này.”
“Không... Sư tỷ, nếu mảnh vỡ pháp bảo này không có tác dụng gì, muốn thu thập nó để làm gì?” Vương Ly không nói gì nhìn nàng.
Nữ tu vẫn duy trì tư thái hình nấm, truyền âm nói: “Vô dụng với chúng ta, kỳ thật cũng thật sự vô dụng, nhưng lát nữa hẳn là hữu dụng.”
Gáy của Vương Ly phát lạnh từng đợt, trán đau ong ong, hắn cảm thấy mình thật sự có khả năng bị hàn khí của kiếp lôi nhập não: “Sư tỷ, đây là đạo lý gì của tỷ vậy?”