Chương 39: Rốt cuộc là nguyên nhân gì

Bóng dáng của Vương Ly vặn vẹo một chút, nhìn như bị những phi châm màu đen kia xuyên thủng, nhưng sau khi vặn vẹo một chút lại không có chút máu nào chảy ra, mà giống như quả bóng da rò rỉ trào ra rất nhiều luồng khí nhỏ, bóng dáng của hắn vặn vẹo hóa thành luồng khí tứ tán.

Chân thân của hắn hiện ra tại chỗ.

Tu sĩ áo xám kỳ lạ này đúng là không khác gì người thật, trên mặt hắn và Vương Ly đồng thời hiện ra vẻ nghiêm túc.

Vương Ly nhíu chặt lông mày.

Rất hiển nhiên, tên tu sĩ áo xám lần này còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng của hắn.

Loại pháp thuật chuyên về khả năng biến đổi này rất khó điều khiển, lấy Huyền Thiên Tông làm ví dụ, số tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể điều khiển loại pháp thuật này đến trình độ như tu sĩ áo xám trước mặt tuyệt đối sẽ không vượt qua ba người.

Hơn nữa Vương Ly có thể khẳng định, lúc tu vi của ba người kia là Luyện Khí tầng sáu, cũng tuyệt đối không đạt đến trình độ như thế này.

Cùng lúc đó, tu sĩ áo xám cũng cảm thấy Vương Ly rất khó giải quyết.

Trực giác của gã cảm thấy dường như Vương Ly sử dụng mấy loại pháp môn mới khiến cho gã tính toán sai lầm. Tốc độ và mức độ phối hợp linh hoạt khi thi pháp của mấy loại pháp môn này khiến người ta giật mình, hơn nữa gã cảm thấy chân nguyên đối phương tiêu hao cũng nhỏ hơn gã rất nhiều.

Đối với rất nhiều tu sĩ, sự chênh lệch chân nguyên tiêu hao thường là điều bị xem nhẹ, nhưng đối với loại tu sĩ lớn lên trong chém giết như gã thì đây là điều không thể bỏ qua nhất.

Đây là mấu chốt để có thể tiếp tục chiến đấu và tồn tại trong đại chiến.

“Nếu không chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút?” Vương Ly đột nhiên nói: “Ta cũng không biết ngươi là ai, vì sao phải liều mạng đánh nhau như vậy?”

Thật ra lần trước lúc đối mặt loại tu sĩ áo xám này, hắn cũng muốn thử hỏi như vậy.

Nhưng lần trước khi hắn từ Luyện Khí tầng bốn đột phá Luyện Khí tầng năm, mặc dù tên tu sĩ áo xám mà hắn gặp phải là một nữ tu, nhưng phương thức chiến đấu lại là chỉ tiến công liều mạng, thi triển pháp thuật liên tục như bão táp, không có chút thời gian ngừng nghỉ nào, thế cho nên ngay cả thời gian thở dốc hắn cũng không có, nên là không có cơ hội hỏi như vậy.

Chỉ là hắn cảm thấy tuy rằng những tu sĩ áo xám này đều là thân thể tàn tạ, hình dáng đáng sợ, nhưng hình thái cử chỉ lại quá giống người thật.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, dưới sự sắp xếp của pháp tắc Thiên Đạo, mặc dù là hắn đang độ kiếp nhưng không chừng hắn cũng ở trong thiên kiếp của người khác.

Dù sao thì Tu Chân Giới thật sự quá lớn, chỉ riêng Tiểu Ngọc Châu đã có vô số tu sĩ kỳ lạ đếm không hết, ai biết cả Tu Chân Giới có bao nhiêu tu sĩ kỳ lạ. Không chừng lúc hắn độ kiếp, tại một nơi nào đó ở Biệt Châu cũng đúng lúc có một tu sĩ đang độ kiếp, sau đó có lẽ chính mình lại biến thành một tu sĩ áo xám kỳ lạ nào đó trong Đạo Cung của người khác.

Pháp tắc Thiên Đạo để cho tu sĩ đang độ kiếp tự giết lẫn nhau cũng không phải là chuyện không thể.

"Vù!”

Một luồng sát khí đáng sợ chợt bộc phát.

Vương Ly nhìn thấy rất rõ ràng, tên tu sĩ áo xám đối diện này khi nghe được vấn đề của hắn thì bất ngờ ngẩng đầu lên, sau đó há mồm nói chuyện, trong tai hắn cũng vang lên mấy âm thanh mơ hồ như vang đến từ nơi rất xa.

Rất hiển nhiên, tu sĩ áo xám này dường như có thể nghe được vấn đề của hắn, hơn nữa còn trả lời.

Nhưng không biết vì sao, giọng nói của tên tu sĩ áo xám này rất kỳ lạ, hắn nghe không rõ.

Cùng lúc đó, tên tu sĩ áo xám này lại ra tay với hắn rất cương quyết.

Lúc trước hắn cảm thấy tên tu sĩ áo xám này vô cùng cẩn thận, thậm chí đòn tấn công vừa rồi cũng chỉ là thăm dò, nhưng bây giờ tên tu sĩ áo xám này lại như biến thành một ngọn núi lửa điên cuồng phun trào.

Một tấm đạo đồ màu xám chợt bày ra ở trước người tên tu sĩ áo xám này.

Uy năng mạnh mẽ từ trong đạo đồ màu xám phun ra giống như sóng lớn lập tức bao phủ toàn bộ Đạo Cung.

Ầm!

Trước người Vương Ly lập tức tỏa ra hơn mười vầng sáng khác nhau, nhưng thân thể hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường màu đen của Đạo Cung phía sau.

Phụt!

Một ngụm máu phun ra từ miệng hắn.

Lần đầu tiên Vương Ly có cảm giác như sắp bị đánh văng ra khỏi Đạo Cung của mình.

Nhưng càng là như thế, hắn lại càng cảm giác được dưới sự va chạm của mình, Đạo Cung này đã hoàn toàn biến thành thực thể, trở nên vô cùng cứng rắn, trở nên vô cùng lạnh như băng.

Một đòn này của tu sĩ áo xám rõ ràng đã giúp gã chiếm được ưu thế, nhưng gã lại không chút chần chờ nào, tay trái của gã giơ lên.

Tay trái của gã rõ ràng đã đứt từ khuỷu tay, nhưng khi tay trái của gã giơ lên, trong không khí lại có một loại khí thế đặc biệt lưu chuyển, giống như có một bàn tay vô hình chạm vào ngực gã.

Xoạt!

Pháp y trên ngực của tên tu sĩ áo xám này rách ra.

Tại vị trí tim của gã xuất hiện một vết nứt.

Lượng lớn nguyên khí màu xám trào ra.

Nếu như không phải màu sắc là màu xám mà là màu đỏ tươi, thì trong tầm mắt Vương Ly lúc này thứ phun ra chính là máu tươi.

Thông qua vết nứt này, Vương Ly nhìn thấy tim của tu sĩ áo xám nổ tung.

Vô số ánh sáng màu xám từ trong trái tim vỡ vụn lao ra, bỗng nhiên biến thành vô số con bướm màu xám!

Vô số con bướm màu xám như thác nước phun trào, che phủ hoàn toàn thân thể của tên tu sĩ áo xám này!

Vương Ly gào một tiếng, mười ngón tay của hắn liên tục búng ra, có kiếm quang màu vàng đen dài một tấc không ngừng bắn ra từ đầu ngón tay của hắn. Những kiếm quang này lập tức kết thành một tấm kiếm võng vô cùng tỉ mỉ trước người hắn, vô số con bướm màu xám chen chúc bay đến toàn bộ đều bị lưới kiếm này xoắn nát.

Kiếm quang rậm rạp gần như tràn ngập trong khoảng không trước người hắn, tiến thẳng đến tên tu sĩ áo xám kia.

Ầm!

Thân thể hắn lại rung mạnh một lần nữa.

Mặc dù Huyền Thiên Kiếm Cương của hắn không bỏ qua bất kỳ con bướm màu xám nào bay tới, nhưng trong lúc xoắn nát tất cả hồ điệp, vô số luồng sức mạnh thần thức tấn công vào thức hải của hắn, giống như vô số cây kim đen ghim thẳng vào trong đầu hắn.

Thân thể hắn lại va mạnh vào vách tường màu đen của Đạo Cung một lần nữa, chỉ là bây giờ không giống như đụng vào một vách sắt, mà bị một loại sức mạnh nào đó đẩy thẳng ra khỏi Đạo Cung.

Thần hồn ý thức của hắn lập tức kết hợp lại với thân thể.

Đùng!

Hắn ngã rầm xuống trận bàn, đau đớn lăn lộn như một con cá mất nước, liên tục thở dốc.

Hai tay của hắn không biết đã nắm lấy đầu mình từ lúc nào, thậm chí móng tay còn đâm vào da đầu của mình. Dù vậy, nỗi đau trên cơ thể cũng không thể so sánh với sự đau đớn còn sót lại trong thần thức.

Trong toàn thân thể của hắn, giống như có vô số kim thép ghim vào, còn có rất nhiều đôi tay vô hình đang xé rách thần thức của hắn.

Khoảng chừng mấy hơi sau, hắn mới có thể hít vào một hơi không khí trong lành đầu tiên, sau đó phát ra một tiếng gào như dã thú bị thương.

Sau khi có lượng lớn nguyên khí tươi mới từ trong ngực và bụng khuếch tán ra, cảm giác mát mẻ tràn ngập toàn thân, thân thể hắn mới ngừng đau đớn, chậm rãi bình phục lại.

Luồng khí mát mẻ kia đến từ chút dược lực cuối cùng Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan vừa tiêu tan.

Loại đan dược này được gọi là Vũ Tự Cấp ở Tiểu Ngọc Châu, nữ tu áo đen kia gọi là linh đan cấp năm. Loại đan dược này thậm chí có thể tăng cường thần thức của tu sĩ Kim Đan, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn.

Vương Ly toát mồ hôi lạnh.

Thời gian của cuộc đấu pháp lần này ngắn hơn tất cả những lần trước, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy sợ hãi nhất.

Tên tu sĩ áo xám này lại dùng phương thức chiến đấu kiểu cảm tử.

Trước đó, hắn có thể cảm thấy mỗi một gã tu sĩ áo xám đều có ý muốn sống sót.

Giống như là những tu sĩ áo xám này cũng không ý thức được thân thể của bọn họ trong mắt Vương Ly đã là một con quái vật tàn tạ.

Dường như bản thân bọn họ chỉ là bị mắc kẹt trong trận chiến này, xem Vương Ly là đối thủ nhất định phải chiến thắng.

Cho nên hắn mới có chút hoài nghi, có phải đây là sự sắp xếp của pháp tắc Thiên Đạo hay không, phía đối diện kia cũng là một tu sĩ còn sống đang độ kiếp.

Vì sao hôm nay tên tu sĩ này lại muốn đồng quy vu tận với hắn?

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Chẳng lẽ là do bị hai câu hỏi kia của hắn kích thích?

Chẳng phải chỉ là nói nếu không thì mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút thôi sao?

Chỉ là như vậy liền muốn đồng quy vu tận?

Cái đồ bệnh thần kinh!