Chương 33: Thần bí cường đại (1)

Hơn mười món phi độn pháp bảo đều được làm từ rễ cây trầm nặng hắc ám.

Đống rễ cây này vẫn giữ hình dạng vốn có, đều dài và rộng bằng hai trượng, gốc cây mục nát, rễ cây với độ dày mỏng khác nhau đang giương nanh múa vuốt như vòi bạch tuộc.

Nhưng loại giương nanh múa vuốt phối hợp với từng tia ô quang nhè nhẹ không ngừng bắn ra, nhưng lại có một loại mỹ cảm bạo lực đặc biệt dữ tợn khác, rất thích hợp với đám tà tu chuyên chặn đường đánh cướp này.

Gốc cây mục nát lõm vào trong nhưng cũng tạo thành từng bảo tọa thiên nhiên.

Hơn nữa những búi rễ này còn toát ra một mùi thơm dược liệu trong trẻo khó tả.

Trên những Pháp phi độn bảo kỳ lạ này có gần hai mươi tu sĩ.

Trước khi thanh âm của hắc y nữ tu vang lên, trên mặt của những tu sĩ này đều tràn đầy chờ mong, tham lam, hưng phấn và vô cùng đắc chí, ngạo nghễ.

Khi những tinh kiếm màu đen này dễ dàng đâm thủng và phá nát nguyên khí pháp tắc quanh người bọn chúng, trong nháy mắt xuyên thủng những Pháp bảo phi độn kỳ lạ của bọn chúng, trên mặt bọn chúng vẫn giữ thần sắc như trước.

Sự xuất hiện của những tinh kiếm màu đen này dùng hai chữ bộc phát hình dung là chuẩn xác nhất.

Thật sự là quá nhanh.

Sự phá hủy quá nhanh khiến họ không có thời gian để đưa ra bất kỳ phản ứng hữu hiệu nào.

Quá nhanh khiến tất cả dường như tạm dừng hoàn toàn.

Nhanh đến nỗi ngay cả thần sắc trên mặt bọn họ cũng không kịp thay đổi.

- Phốc phốc phốc phốc...

Gốc, cành gãy cùng máu thịt từ chân cụt tay đứt văng đầy đất, phá vỡ hình ảnh đóng băng này.

Những tinh kiếm màu đen cực lớn giăng khắp nơi trên không trung, nhưng vẫn bất động trên không trung.

Rễ gãy và máu thịt rơi giữa những thanh tinh kiếm màu bất động này tạo thành một bức tranh kinh tâm động phách.

"A!"

Một tiếng hét kinh hoàng vang lên.

7 đạo thân ảnh bay nhanh về phía bốn phương tám hướng.

Nhưng một kích này, những tinh kiếm màu đen này đã đập tan pháp bảo phi độn do đám tu sĩ điều khiển, đồng thời nhân tiện kích sát phần lớn người trong bọn chúng.

Hắc y nữ tu cười lạnh, không xuất thủ nữa.

Thanh Hư ở trước người của nàng vốn không thấy bóng dáng trong đoàn mây đen, nhưng lúc này, lại có một đạo hắc ảnh chảy ra từ phía sau của y, sau đó chia ra làm bảy.

Bóng đen mờ nhạt lao ra khỏi đám mây đen này, hóa thành bảy làn khói đen trên không trung.

Bảy làn khói đen này cực kỳ mờ nhạt, trông cứ như sẽ biến mất bất cứ lúc nào, nhưng chỉ trong một hơi thở, đã phân biệt đuổi theo bảy đạo thân ảnh bỏ chạy theo bảy hướng bất đồng.

Trong đó năm đạo khói đen trực tiếp rơi vào trên lưng năm người kia, sau đó trong nháy mắt bay ra.

Làn khói đen nhẹ mờ vừa chạm vào liền biến mất cứ như có một người vô hình ngậm một ngụm khói đen, nhẹ nhàng phun lên trên lưng năm người này, không hề có uy năng trùng kích kinh khủng gì cả.

Nhưng năm người này lại giống như 5 khúc gỗ đồng loạt ngã thẳng xuống dưới.

Hai tu sĩ còn lại sợ đến mức á khẩu.

Bọn chúng nghe cũng chưa từng nghe qua loại pháp thuật này, có vẻ như tất cả pháp bảo hộ thân đều vô dụng trước làn khói đen này.

Cũng đúng vào lúc này, hai làn khói đen đuổi theo chúng đã lướt qua đỉnh đầu của bọn chúng, đến trước mặt của bọn chúng.

Hai làn khói đen đột nhiên huyễn hóa cách đó không xa trước người của bọn chúng, tạo thành một khuôn mặt cười màu đen lượn lờ như khói mù.

Hai tu sĩ toàn thân lạnh run, ngừng trên không trung, cũng không dám nhúc nhích nữa.

"Không cười sẽ chết, cười hay không cười?" Thanh âm của hắc y nữ tu lại lần nữa vang lên.

Hai tu sĩ hiển nhiên không có dũng khí sĩ khả sát bất khả nhục, bọn chúng lập tức nặn ra nụ cười còn xấu hơn khóc.

Loại tu sĩ có thể sống mãi đến chết già trong tông môn có thể sẽ có kẻ đần, nhưng đám tà tu sống liếm máu trên lưỡi đao mà sống không có kẻ đần.

Hai người bọn họ hiểu rất rõ, bọn chúng sở dĩ đến giờ còn sống, mà người còn lại toàn bộ đều đã chết, chỉ có một nguyên nhân, là bởi vì bọn chúng là hai người có tu vi cao nhất trong đám người.

Trong đội tà tu dựa vào cướp bóc tu hành, tu vi cao nhất thường chính là thủ lĩnh.

Hai người bọn họ một kẻ tên là Bạch Thủy Lan, một người tên là Khổng Mộng Chủ.

Cả hai đều là tu vi Kim Đan tầng một.

Trong những tu sĩ vừa mới chết kia, có 5 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, trong đó có 1 Trúc Cơ tầng chín, còn có 2 người Trúc Cơ tầng tám!

Với số người của bọn chúng, mai phục 2-3 Kim Đan chân nhân tại Tiểu Ngọc Châu cũng là chuyện dễ dàng, nhưng ai có thể ngờ đông người như vậy, lại bị hai người không dễ dàng tiêu diệt.

Bọn chúng không ngờ đối phương không hề nói nhảm, gặp chúng lập tức động thủ, diệt gọn bọn chúng.

Loại nghiền ép không cùng đẳng cấp này, lúc loại sát khí ùn ùn kéo đến như Tinh Kiếm đột nhiên xuất hiện... bọn chúng thậm chí không thể tưởng tượng được mình đang khiêu khích tồn tại loại tồn tại nào.

"Hai vị đạo hữu, nên xưng hô như thế nào?"

Mây đen chậm rì rì rơi xuống, rơi vào trước mặt hai tu sĩ Kim Đan với gương mặt như tàn tro.

Mây đen như bức màn tách ra xa, hiển lộ ra thân ảnh của hắc y nữ tu và Thanh Hư, nhưng lại không thấy bóng dáng gốc hắc thụ trong mây đen.

Ngay khi hai tu sĩ Kim Đan chứng kiến hắc y nữ tu và Thanh Hư, càng là có loại cảm giác đau đớn như băng hàn đâm ra từ trong đầu.

Thần bí mà cường đại.

Dù là gần ngay trước mặt, với tu vi của bọn chúng, cũng không thể cảm ứng được đối phương tu vi của hai người này rốt cuộc là gì.