Ngọc phù hình cá này có màu xanh, chỉ là bề mặt phủ đầy rỉ sắt như màu sông Thấm, màu sắc có chút loang lổ.
“Ta đi đây.” Lữ Thần Tịnh đứng lên.
Vương Ly Đạo: “Tùy tỷ.”
“Sư tỷ, chính tỷ cẩn thận.” Lữ Thần Tịnh nói đi, nhưng lại đi về phía một căn nhà đá.
Vương Ly nói: “Ta là sư đệ của tỷ, không phải sư tỷ.”
“Có tin ta tự bạo kim đan không?” Lữ Thần Tịnh hỏi.
“Ta rất tin.” Vương Ly đáp: “Nhưng bây giờ tỷ là một cây nấm.”
Lữ Thần Tịnh nói: “Vậy ta vẫn muốn tự bạo kim đan.”
Vương Ly nói: “Vậy ta cũng không phục.”
Lữ Thần Tịnh cũng không nói nữa, nàng đi vào nhà đá, vào trong tĩnh thất.
Đến lúc này, Vương Ly mới khẽ thở dài một tiếng giải tỏa áp lực.
Một tiếng thở dài, chứa đựng vô số cảm xúc.
Bình thường khi sư tỷ tu hành trong cô phong, hàng ngày sẽ có gần một nửa thời gian là tỉnh táo, tuy rằng lúc tỉnh táo lối suy nghĩ của nàng rất đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ là khó giao lưu chứ không phải không thể giao lưu.
Nhưng mỗi khi nàng cùng hắn ra ngoài làm việc, một khi trở lại ngọn núi này, dường như tinh thần nàng sẽ hơi thư giãn, vào thời điểm này không được một lúc thì thần trí của nàng sẽ trở nên mơ hồ.
Sau nhiều lần hắn đã hoàn toàn rõ ràng, mỗi khi thần trí nàng mơ hồ, bình thường sẽ nói lung tung vài câu, sau đó lại nói một câu: “Vậy ta cũng không phục.” Tiếp đó nàng sẽ bình yên đi tu hành, không còn nổi hứng tự bạo kim đan.
Theo lý thuyết nếu đã hiểu rõ đến mức này, hắn hẳn phải sớm quen với việc này rồi, nhưng mỗi khi đối mặt với cảnh tượng như vậy, hắn vẫn cảm thấy không quen.
Bóng dáng Lữ Thần Tịnh đã biến mất trong trong căn nhà.
Nhưng nhìn mấy căn nhà này, lại làm cho hắn nhớ đến sư tôn của mình.
“Sư tôn, cái tên này thật sự không thể đặt lung tung, tu sĩ vốn nghịch thiên mà đi, cái tên thật sự rất quan trọng.”
Hắn cười khổ.
Sư tôn của hắn tên là Hạ Ngoan Thạch, kết quả lại thật sự bởi vì trúng linh độc mà cả người hóa đá, thế nên hắn nhập môn không được bao lâu thì không còn sư tôn.
Sư tỷ của hắn tên là Lữ Thần Tịnh.
Chữ Tịnh ở Tiểu Ngọc Châu vốn có hai cách phát âm.
Một cách đọc là “Lương”.
Mỹ Nhân! (Lương (亮) = sáng có âm đọc giống với Tịnh (靓) = đẹp là liàng ㄌ|ㄤˋ)
Hắn cảm thấy vị sư tỷ này của mình hoàn toàn xứng đáng với cái tên mỹ nhân.
Nhưng lúc hắn nhập môn, khi sư tôn Hạ Ngoan Thạch giới thiệu những người cần biết trong Huyền Thiên Tông, đã nói cho hắn biết tên của sư tỷ “Tịnh” đọc là “Tĩnh”.
Thục Tĩnh, nhạt như vực sâu.
Hẳn là lúc đặt tên có ý này.
Đối với tu sĩ, đương nhiên bề ngoài cũng khá quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là khí chất, là tâm cảnh.
Theo ý này, từ này đọc là “Tĩnh” mà không đọc là “Lương”, dường như có ý nghĩa tốt hơn.
Nhưng lúc ấy Vương Ly đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Lữ Thần Tịnh, Lữ Thần Tịnh, Lữ Thần Kinh... Nữ Thần Kinh, đọc nhanh chẳng phải là thành cô gái thần kinh sao.
Kết quả là sau này khi nàng kết đan độ kiếp thất bại, mặc dù không chết, nhưng kim đan bị hỏng, thần hồn bất ổn, thần trí thường mơ hồ, đây quả đúng là ứng nghiệm với tên.
Tuy rằng trong pháp tắc Thiên Đạo chắc chắn không có chuyện tên quyết định vận mệnh, nhưng chuyện như vậy nói thế nào cho rõ. Còn hắn, tên là Vương Ly, có lẽ thật sự là không ngừng chia cách.
Chuyện này chẳng phải là một đống sư huynh đệ vô cùng may mắn tiến vào Huyền Thiên Tông, kết quả là không được bao lâu thì không còn sư tôn, chỉ có hắn và sư tỷ trên cô phong này.
Nếu đổi tên thật sự có tác dụng, tên hắn tuyệt đối không thể là Vương Ly, phải là Vương Tụ, nếu vẫn không được thì gọi là Vương Tụ Tụ.
Nhưng hiện tại, chỉ cần tình trạng của sư tỷ có thể tốt lên, tiếp tục ở lại ngọn núi này có vẻ cũng không có gì là không thoải mái.
Hắn nhanh chóng ăn hết tất cả linh quả trên bàn, sau đó cầm lấy ngọc phù hình cá màu xanh.
Khi chân nguyên lưu chuyển trên đầu ngón tay hắn, ngọc phù này cũng toát ra khí tức đặc trưng của pháp bảo không gian.
Lá sen như chiếc ô trên đỉnh đầu hắn, chiếu rơm dưới thân, và cái bàn nhỏ màu tím kia đều bị hắn thu vào trong tấm ngọc phù hình cá này.
Nếu có tu sĩ nhìn thấy cảnh như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không thể tin nổi.
Dựa theo kiến thức thông thường của Tu Chân Giới, tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể sử dụng được bất kỳ loại pháp bảo không gian nào.
Tương tự như việc chân nguyên của tu sĩ Luyện Khí kỳ không đủ để sử dụng đa số pháp bảo phi hành, chân nguyên của tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không thể nào điều khiển được pháp trận không gian của pháp bảo không gian.
Cho dù là túi nạp bảo cấp thấp nhất thì ít nhất cũng phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể sử dụng.
Nhưng bây giờ Vương Ly sử dụng tấm ngọc phù này lại không tốn chút sức nào.
Sau khi hắn dùng ngọc phù thu hồi mấy thứ kia, liền đi vào một căn nhà, tiến vào tĩnh thất của mình để tu hành.
Căn tĩnh thất này của hắn nhìn có vẻ rất bình thường, so với tĩnh thất của đệ tử mới nhập môn mà tông môn phân phối không khác gì nhau.
Ngoại trừ một cái giường đá ra, cũng chỉ có mấy thứ đơn giản như bàn đá và ghế đá.
Nhưng khi trên người hắn bắt đầu có sóng linh khí, những thứ như giường đá và bàn ghế đá lập tức vặn vẹo rồi biến mất.