Sắc mặt Ô Dương chân nhân cũng có chút khó coi.
Tuy nói Thông Huệ lão tổ độ kiếp thành công vẫn chưa ngã xuống, với Hoa Dương tông là chuyện vui lớn, nhưng pháp bảo Âm Lôi Tán lại vô duyên vô cớ tiện nghi cho hai đệ tử Huyền Thiên tông này, không rơi vào trong tay Hà Linh Tú, điều này làm cho ông vẫn không thể tiếp nhận được.
Ngược lại, vẻ mặt Hà Linh Tú lại bình thản, lẳng lặng nhìn bóng lưng Vương Ly và Lữ Thần Tịnh rời đi, ánh mắt hơi chớp động, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“Sư tỷ, sư đệ này...”
Bạch Khê chân nhân nhìn Vương Ly và Lữ Thần Tịnh, ánh mắt cũng cực kỳ phức tạp.
Ông vốn là lo lắng uy thế của thiên kiếp này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý không ổn cho những mầm tiên phía sau, nhưng khi độ kiếp của Thông Huệ lão tổ thành công, sự xuất hiện của hai tu sĩ Huyền Thiên tông, hiện tại ông lo lắng nhất lại là cách hành sự của bọn họ, sẽ hoàn toàn kéo lệch đám mầm tiên ở phía sau.
Hơn nữa, hiện tại ông còn phát hiện ra một trọng điểm, dựa theo phương hướng của hai người, tựa hồ thật sự là hướng về phía Hắc Thủy phường thị.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Vương Ly vừa nói, bọn họ thật sự muốn đem Âm Lôi Tán này trực tiếp bán đi?
Ông nhịn không được mà cười khổ.
Uy năng vừa rồi của Âm Lôi Tán, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nhưng mấu chốt là giá trị chân chính của Âm Lôi Tán nằm ở chỗ nó là một kiện linh bảo!
Bình thường sau khi pháp bảo được luyện chế thành công, phẩm giai gì chính là phẩm giai nấy, nhưng linh bảo lại bất đồng, linh bảo có linh căn có thể trưởng thành, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nó giống như tu sĩ, chỉ cần có thủ đoạn thích hợp là có thể bồi dưỡng nó trưởng thành, nó sẽ có khả năng trưởng thành vô hạn.
Linh bảo, cho dù là pháp bảo thai thể mà có tổn thương, chỉ cần linh căn không mất, nó sẽ giống như tu sĩ hấp thu linh khí để tu bổ bản thân, mặc dù không có sự can thiệp từ bên ngoài, chữa trị về như lúc ban đầu cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ có những linh tài độc đáo mới hình thành nên linh căn, như vậy mới có thể luyện chế thành linh bảo.
Mà thiên tài địa bảo nội uẩn linh căn, bất kỳ thời đại nào trong lịch sử tu chân cũng cực kỳ khan hiếm, điều này dẫn đến phẩm giai của linh bảo cũng phải tích góp cực kỳ lâu mới tăng lên được.
Trong toàn bộ địa giới của Tiểu Ngọc Châu, tuyệt đại đa số tông môn ngay cả một kiện linh bảo cũng không có, về phần linh bảo cấp bậc như Âm Lôi Tán, toàn bộ Tiểu Ngọc Châu tuyệt đối sẽ không có quá hai mươi kiện.
Từ điểm ấy có thể thấy, hai gã tu sĩ Huyền Thiên Tông lựa chọn trực tiếp bán linh bảo này đi, tuy rằng cực kỳ đáng tiếc, nhưng là lựa chọn rất sáng suốt.
Bởi vì với thực lực của bọn họ, giữ lại bảo bối như vậy trong tay chính là tai họa.
Nhưng linh bảo như vậy lại là củ khoai lang nóng bỏng với Hắc Thủy phường thị, trong lúc vội vàng, mặc dù Hắc Thủy phường thị không đến mức không dám nhận khoai lang bỏng tay như vậy, nhưng nghĩ đến mình cũng phải nhanh chóng xử lý khoai lang bỏng tay này, ở phương diện thu giá khẳng định cũng sẽ giảm rất nhiều.
Đương nhiên chính ông cũng rất muốn linh bảo này, nhưng nếu linh bảo này thật sự đưa đến Hắc Thủy phường thị, nếu muốn đấu giá linh bảo này từ Hắc Thủy phường thị, chỉ sợ sẽ không có hy vọng gì, vẫn là không nên chủ động gây phiền toái như vậy.
Lúc đầu Vương Ly và Lữ Thần Tịnh chỉ dựa vào một ít phong phù cấp thấp bay lượn trên mặt đất, nhưng khi cách ngọn núi này hơn mười dặm, tay phải Lữ Thần Tịnh khẽ động ống tay áo, một đạo kiếm quang màu vàng đen xuất hiện dưới chân nàng và Vương Ly, chở nàng và Vương Ly bay vút lên cao.
Đạo kiếm quang màu vàng đen này là Huyền Thiên Kiếm Cương Độn của Huyền Thiên Tông, đạo kiếm quang này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng tốc độ bay lại cực nhanh, hơn nữa nàng sử dụng đạo kiếm quang này cũng không bay lên không trung, mà là chạy loạn trong núi rừng, trong chốc lát, thân ảnh của nàng và Vương Ly cũng đã biến mất trong tầm mắt của đại đa số tu sĩ.
Người khác chỉ cảm thấy nữ tu sĩ của Huyền Thiên Tông này có vấn đề rất lớn, tốc độ độn lại rất nhanh, nhưng chỉ có duy nhất Vương Ly biết rõ, Lữ Thần Tịnh đang cố ý làm chậm tốc độ độn.
“Sao thế, tỷ đang cố tình cho ai đó theo kịp hả?” Hắn cũng không ngốc, lập tức đoán được điều gì đó.
“Ừ.” Lữ Thần Tịnh gật đầu.
“Sư tỷ... Bây giờ không ai trong số họ cảm thấy tinh thần của tỷ bị bất thường, hơn nữa tỷ cũng không cần phải giả làm nấm, tỷ có thể đừng lúc nào cũng nói chuyện đơn giản như vậy không?” Nghe nàng lại chỉ trả lời có một chữ, Vương Ly buồn bực nói.
“Ừm!” Lữ Thần Tịnh lại gật gật đầu: “Trong những người đó, có hai người không phải là tu sĩ của tiểu Ngọc Châu chúng ta, ngay từ đầu ta bảo đệ thu thập mảnh vụn của một kiện pháp bảo khác, hẳn là rất hữu dụng với một trong hai người kia. Đến Hắc Thủy phường thị, chúng ta treo một mức giá cao để cho Hắc Thủy phường thị bán những mảnh vỡ đó, nếu ta đoán không sai, họ chắc chắn sẽ ra tay đầu tiên.”
“Không phải tu sĩ của Tiểu Ngọc Châu chúng ta?”
Lông mày Vương Ly hơi nhíu lại: “Sư tỷ, tỷ rốt cục cũng chịu nói nhiều hơn, nhưng có thể nói rõ ràng hơn một chút hay không, rốt cuộc hai người kia có tu vi gì, lai lịch gì?”
“Ta cũng không biết.”
Lữ Thần Tịnh lắc đầu: “Thủ đoạn ẩn khí của hai người rất cao minh, nhưng một trong số đó, ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan, người còn lại có thể là Trúc Cơ kỳ... Kiện pháp bảo thai thể kia là Hỏa Hiện Ngọc đặc hữu của tiểu Ngọc Châu chúng ta, pháp môn của tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia hẳn là phải dùng đến Hỏa Hiện Ngọc này.”
Lần này nàng nói đủ rồi, đủ rõ ràng, nhưng Vương Ly lại càng không hiểu, hắn nhìn sợi tóc của sư tỷ mình bị gió thổi bay bay lên trước mặt mình, hỏi: “Sư tỷ, không phải tỷ nói thủ đoạn ẩn khí của đối phương rất cao minh sao, ngay cả tu vi cụ thể của bọn họ cũng không xác định được, vậy sao tỷ lại khẳng định được pháp môn của tu sĩ Trúc Cơ kỳ hẳn là phải dùng Hỏa Hiện Ngọc này?”
Lữ Thần Tịnh nói: “Trực giác.”
Vương Ly lập tức nghẹn lại: “Chỉ dựa vào trực giác thôi?”
“Ừ.”
Lữ Thần Tịnh nói: “Không phải nói trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn sao?”
Vương Ly lập tức im lặng, hắn đau đầu rồi.