Chương 20: Nhất định phải bình tĩnh lại (2)

Khuôn mặt của nữ tu sĩ này rất đẹp, hơn nữa chỉ là nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy rất kinh diễm, nhìn kỹ lại càng cảm thấy ngũ quan tinh xảo, nhiều hơn một phần là quá nhiều, ít một phần là quá ít, cảm giác không thể bắt bẻ.

Nhưng ngoại trừ loại mỹ lệ khiến người ta kinh diễm này ra, làm gã có chút hít thở không thông, càng là đến từ cái loại cảm giác u triệt, lạnh lùng trên người nữ tu sĩ này, tu sĩ cao giai trời sinh luôn có tinh thần uy áp mãnh liệt với tu sĩ đê giai.

“Âm Lôi Tán này là sư đệ ta mạo hiểm kiếp lôi, liều mạng nhặt được, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm các ngươi cũng nhìn ra được, như thế nào, hiện tại kiếp lôi biến mất, các ngươi lại muốn ép sư đệ ta giao ra pháp bảo này! Ngươi là khi dễ ta Huyền Thiên tông không người, là muốn ta tự bạo Kim Đan?” Lữ Thần Tịnh mặt ủ sương lạnh nhìn những người này của Hoa Dương tông, nói tiếp.

Oanh!

Bốn phía bầu trời lại vang lên một mảnh dị âm.

Tất cả tu sĩ vây xem, nghe được hơn phân nửa trước của câu nói, trong lòng dĩ nhiên là không tự chủ được sinh ra ý nghĩ, những lời này thật sự rất có đạo lý, nhưng nghe hai câu cuối cùng của nàng, da đầu của những người này lại tê dại, trong lòng đều sinh ra ý niệm, quả nhiên đến.

“Ngươi ...”

Tề Tiễn Chúc kinh ngạc khó tả.

Cảm xúc vớ vẩn trong lòng gã không thể dùng lời lẽ để hình dung.

Gì...gì vậy trời?

Mới nói có mấy câu, sao đột nhiên lại muốn tự bạo luôn cả Kim Đan?

Rõ ràng chính gã cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ biểu hiện lại quá cường thế, đối mặt với tu sĩ cao giai như nàng, cũng là chính con kiến hôi so với cự thú, lam sao mà cũng phải tự bạo Kim Đan?

“Ngươi hù ta?” Thanh Dương chân nhân cười lạnh một tiếng.

Hiện tại trong lòng đệ tử của ông có vô số dấu chấm hỏi, nhưng gã cũng không có bị hai tu sĩ kỳ quái của Huyền Thiên Tông chấn trụ.

Tề Tiễn Chúc là đệ tử chân truyền đắc ý nhất của ông, vốn là muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Thông Huệ lão tổ một phen, lúc này biểu hiện càng kém, trên mặt ông đương nhiên không có hào quang.

“Tự bạo Kim Đan?”

Ông khiêu khích nhìn Lữ Thần Tịnh, không che giấu chút nào sự khinh bỉ trong mắt: “Có bản lĩnh thì ngươi tự bạo cho ta xem một chút.”

"Dĩ nhiên.”

Lữ Thần Tịnh đột nhiên nở nụ cười.

Sắc mặt của nàng vốn là quá lạnh, nhưng nụ cười này của nàng, lại như vạn sơn đào hoa nở, hết sức xinh đẹp động lòng người.

Nhìn thần sắc trên mặt nàng, nàng căn bản không vì Thanh Dương chân nhân khiêu khích mà tức giận, ngược lại là có chút hưng phấn, thậm chí nói là bộ dáng tràn đầy phấn khởi.

Sắc mặt Thanh Dương chân nhân đột nhiên cứng ngắc.

Trong nháy mắt ông cảm giác được không đúng.

Tất cả mọi người cũng đều cảm giác được không đúng.

Oanh!

Một cỗ uy áp hủy diệt khủng bố từ quanh người Lữ Thần Tịnh nở rộ ra.

Cơ thể nàng chợt tỏa sáng, trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ cơ thể của nàng dường như bắt đầu bành trướng ra ngoài, trong nháy mắt trên da thịt của nàng xuất hiện từng vết sáng trong suốt đáng sợ.

“Hí... Hí... Hí...”

Nương theo từng đợt thanh âm như độc xà hít thở, trong vết sáng trong suốt trên da thịt nàng không ngừng hiện ra từng tia tinh mang màu vàng mắt thường có thể thấy được.

Những tinh mang này rời khỏi thân thể của nàng, trong nháy mắt liền nhất thời tỏa ra uy năng khủng bố, biến thành từng đạo kim quang khủng bố tản ra bên ngoài.

Từng đợt nguyên khí hỗn loạn quỷ dị không hề có quy luật dao động ở bên ngoài thân nàng, không ngừng nhộn nhạo.

“A!”

Đám người Tề Tiễn Chúc sợ hãi kêu to.

Một cái hô hấp trước đó, nàng giống như một tiên tử không chạm vào khói lửa nhân gian, nhưng bây giờ nàng lại giống như một ma vật đáng sợ.

“Ngươi không phải là .....”

Trong nháy mắt, sắc mặt Thanh Dương chân nhân tái nhợt vô cùng, ông vội vàng sử dụng pháp bảo dưới thân, phi độn lui ra sau.

Ông chính là tu sĩ Kim Đan, đương nhiên cảm giác được đối phương là phô trương thanh thế hay là chân chính muốn tự bạo Kim Đan.

Ông vốn theo bản năng muốn kêu ngươi có điên hay không, nhưng trong nháy mắt mở miệng, ông liền phản ứng lại đối phương vốn là thần trí có vấn đề.

“Thanh Dương sư bá, một hai câu này của người đã kích thích nàng muốn tự bạo Kim Đan, đích xác có chút lợi hại, chỉ là lão tổ đang sơ ngưng Nguyên Anh, cũng không biết Kim Đan tự bạo của nàng có tạo thành trở ngại gì cho Thông Huệ lão tổ hay không.” Cũng vào lúc này, ông nghe được thanh âm của Hà Linh Tú.

Dẫn đến pháp bảo phi độn dưới thân Thanh Dương chân nhân nhất thời cũng dừng lại trên không trung, ông và năm tên đệ tử Hoa Dương tông ở phía sau đều là toát mồ hôi lạnh.

Tự bạo Kim Đan vốn là thủ đoạn cuối cùng của tu sĩ Kim Đan đồng quy vu tận với đối thủ, cho dù là một viên tàn đan đều có lực sát thương vượt giai, hiện tại tuy rằng Thông Huệ lão tổ đã độ kiếp thành công, nhưng đang là thời khắc mấu chốt củng cố Nguyên Anh, thời điểm này nếu là nữ tu sĩ của Huyền Thiên tông tự bạo Kim Đan, chỉ sợ Thông Huệ lão tổ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.

Nếu bởi vậy mà Thông Huệ lão tổ bị thương, ảnh hưởng đến căn cơ, bọn họ ở Hoa Dương tông tuyệt đối không chịu nổi.

“Ta thực sự là có bệnh mà, tại sao ta phải kích động một người điên cơ chứ.”

Lúc này, Thanh Dương chân nhân thật sự là hối hận đến xanh cả ruột.*

(*sau khi chết, ruột sẽ chuyển sang màu xanh)

“Sư tỷ, đừng bốc đồng nữa! Bình tĩnh!”

“Các ngươi cũng thật là, đều biết sư tỷ ta không chịu nổi kích động còn cố ý kích nàng!"

“Vì một kiện pháp bảo tàn phá như vậy, các ngươi cư nhiên dùng thủ đoạn như vậy, các ngươi không sợ liên lụy lão tổ các ngươi sao?”

“Nếu thật sự muốn pháp bảo tàn phá này, các ngươi chờ ta bán cho phường thị rồi mua về là được mà, có quý giá hơn nữa, chẳng lẽ có thể so sánh với an nguy của một tu sĩ Nguyên Anh?”

“Sư tỷ, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh lại, bọn họ hại người tự hại mình thôi, nhưng tỷ tự bạo Kim Đan cũng không có chỗ tốt gì mà.”

Giọng nói Vương Ly liên tục vang lên.

Tuyệt đại đa số tu sĩ nghe đều cảm thấy những lời này hình như đều rất có đạo lý, nhưng hồi tưởng lại hình như rất không đúng?