Chương 13: Thật sự là đủ liều mạng (1)

Bạch Khê chân nhân híp mắt nhìn lôi trì còn đang trút xuống kiếp lôi màu bạc, trầm mặc không nói.

Lôi Trì trong Kiếp Vân so với lúc trước đã rõ ràng thu nhỏ lại một vòng lớn. Dựa theo tốc độ này, chỉ sợ loại ngân tiêu lôi kiếp giống như sáp ngân thương này, thời gian kéo dài hẳn là cũng sẽ không đến thời gian một chén trà.

Ngay từ đầu, y đã chuẩn bị mượn trận lôi kiếp kim đan vừa vặn gặp phải này, cho nhóm mầm tiên phía sau hảo hảo học một tu chân khóa nhập môn.

Nhưng bây giờ, làm thế nào để y lên lớp đây.

Trận lôi kiếp này, ngay từ đầu đã hoàn toàn không hợp đạo lý.

“Chân nhân!”

Cũng vào lúc này, phía sau y vang lên một tiếng trẻ con thanh thúy.

Người nói chuyện chính là nam đồng trấn định nhất.

“Thế nào?”

Y hơi xoay người, sắc mặt đã nhu hòa không ít.

đích thật y đã có cái nhìn khác với nam đồng này.

Dưới loại lôi kiếp này, những mầm tiên còn lại thủy chung mặt như màu đất, cả người phát run, nam đồng này đã không bị ảnh hưởng chút nào, nam đồng nhìn Bạch Khê chân nhân, một nghiêm trang nhẹ giọng hỏi: “Chân nhân, ta biết tu sĩ Kim Đan thăng cấp Nguyên Anh là phải đối mặt với thất trọng lôi kiếp, hiện tại tựa hồ lôi kiếp tầng thứ sáu này cũng không làm gì được tên tu sĩ Kim Đan này. Nếu tu sĩ Kim Đan này đối phó với lôi kiếp tầng thứ bảy có chút chống đỡ không được, người đứng xem có thể giúp đỡ hay không. Kết thiện duyên?”

“Ta không thể tưởng tượng rằng ngươi có thể nghĩ về điều này.”

Bạch Khê chân nhân cười nhạt, lắc đầu, nói: “Tu sĩ kết thiện duyên nhiều tự nhiên là chuyện tốt, nhưng thiên kiếp hạ xuống theo quy luật Thiên Đạo, những người ngoài cuộc như chúng ta lại không tiện nhúng tay vào. Một là nếu có tu sĩ còn lại nhúng tay vào, kiếp lôi dưới sự khống chế của pháp tắc Thiên Đạo chỉ sợ sẽ có biến hóa, nếu là tu sĩ này có thể ngăn cản lôi kiếp này, nhưng bởi vì chúng ta nhúng tay, uy lực của lôi kiếp ngược lại tăng lên, hắn cuối cùng ngược lại không ngăn cản được, đây không phải là thiện duyên, mà là đại cừu giữa tông môn. Hơn nữa, vào thời điểm này chúng ta đối địch với quy luật Thiên Đạo, tương lai khi chúng ta độ kiếp, cũng sẽ bị cắn trả nghiêm trọng hơn.”

Nam đồng ngạc nhiên nói: ”Thế nhưng sao lại như vậy?”

Bạch Khê chân nhân thu liễm ý cười, thanh âm hơi lạnh nói: “Pháp tắc Thiên Đạo là pháp tắc chí cao áp đảo tất cả các pháp tắc, người tu hành cường đại đến đâu cũng không cách nào lừa gạt Thiên Đạo, bất kỳ người tu hành nào muốn ngăn cản pháp tắc Thiên Đạo trừng phạt, đều phải vì thế mà trả giá đắt.”

Nam đồng trầm mặc một lát, vẫn nhịn không được hỏi: ”Người tu hành có mạnh mẽ đến đâu cũng không được sao?"

“Đây không phải là vấn đề mà chúng ta cần phải suy nghĩ.”

Bạch Khê chân nhân nhìn sâu vào nam đồng này một cái thật sâu, nói: “Nếu vô vọng nhìn thấy chân trời, sẽ không cần hao phí tâm lực để suy nghĩ tận cùng trời có cái gì, đối với loại tu sĩ như chúng ta mà nói, chỉ có thể coi thiên kiếp hạ xuống theo quy luật của Thiên Đạo là một hồi thí luyện nghiêm khắc, ít nhất bản thân thí luyện này đều đối xử bình đẳng với tất cả tu sĩ, ít nhất sau khi thông qua thí luyện như vậy, trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, nếu như có thể được pháp tắc Thiên Đạo thừa nhận. Ít nhất nó sẽ không vô duyên vô cớ trở lại tìm ngươi gây rắc rối.”

Nam đồng gật đầu.

Không thể phủ nhận bất cứ lời nào của Bạch Khê chân nhân nói lúc trước đều rất thẳng thắn và hữu dụng, nhưng y luôn cảm thấy Bạch Khê chân nhân nói những lời này, còn chứa đựng thâm ý mà y còn không thể hiểu được.

“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên là Lý U Thước?” Bạch Khê chân nhân hỏi.

Ngươi bé nói: “Vâng ạ.”

Cũng giữa lúc cuộc đối thoại của hai người, lôi trì màu bạc khí thế dọa người trong Kiếp Vân đã thu nhỏ lại hơn một nửa, đáy kiếp vân màu vàng dày đặc trên bầu trời, lúc này đã hiện ra quang hoa ngũ quang thập sắc, làm cho người ta có cảm giác, giống như là có rất nhiều con bướm đầy màu sắc đang phát sáng vậy.

Lông mày Bạch Khê chân nhân lại bất giác nhíu thật sâu.

Mặc kệ kế tiếp Thông Huệ lão tổ phải đối mặt với tầng lôi kiếp cuối cùng này là loại lôi kiếp gì, nhưng khẳng định lại là dị chủng lôi kiếp đặc biệt nào đó.

Trong trí nhớ của ông ta, không có kiếp lôi bình thường nào có loại màu sắc rực rỡ này.

“Sư đệ.”

Cũng vào lúc này, Vương Ly nghe được nữ tu sĩ giả nấm ở bên cạnh gọi mình một tiếng.

Vương Ly nhất thời tinh thần chấn động: ”Thế nào?”

“Đợi lát nữa lôi kiếp thứ bảy này hạ xuống, nếu lão không chết, ta bảo ngươi đi lấy Âm Lôi Tán, ngươi phải đi lấy Âm Lôi Tán.” Nữ tu sĩ dị thường nghiêm túc nói.

“Nhiều người nhìn như vậy, hơn nữa khẳng định có người của Hoa Dương Tông, có thể hơi quá lố không?” Vương Ly nhìn thoáng qua bầu trời bốn phía, cảm thấy có chút đau đầu.

“Không sao đâu.” Nữ tu khẳng định: ”Ta sẽ xử lý.”

Vương Ly không thể xác định: “Lại là tự bạo kim đan?”

Nữ tu gật đầu: “Ừ.”

Vương Ly: "...”.

Lôi kiếp thứ sáu của Thông Huệ lão tổ rất nhanh đã gần kết thúc. Lôi trì màu bạc vốn khí thế dọa người đã thu nhỏ lại chỉ có mấy thước vuông, những quang hoa ngũ quang thập sắc, lại càng ngày càng sáng ở đáy kiếp vân màu vàng.

Những quang hoa ngũ quang thập sắc này vẫn chưa lộ ra nguyên khí ba động mãnh liệt, nhưng không biết vì sao, ngay cả người quan kiếp cách rất xa cũng có một loại khí tức nguy hiểm khó hiểu đang nhộn nhạo.

Thông Huệ lão tổ cũng cảm thấy rất không thích hợp, tuy rằng tám ngọn núi nhỏ màu đen do tám mặt hắc thuẫn hình thành của lão còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, nhưng vì bảo hiểm, lão chỉ do dự một thời gian hô hấp, liền tế ra một pháp bảo hình mộc ngư màu xanh.

Vù!

Theo lượng lớn chân nguyên tràn vào, pháp bảo hình mộc ngư màu xanh này đột nhiên nảy mầm nhanh như củ thực vật, sinh ra vô số chồi non như ngọc bích, tiếp theo liền biến thành từng cây dây leo lớn mạnh không ngừng, bầu trời phía trên không ngừng phát triển điên cuồng.

Chỉ trong khoảnh khắc, vô số dây leo đã lấp đầy khoảng trống giữa tám ngọn đồi màu đen, tiếp theo lại vọt lên bầu trời phía trên.

Ông...Ông...Ông

Cũng vào lúc này, trong Kiếp Vân đột nhiên xuất hiện một trận tiếng ong ong vang lên khiến người ta sợ hãi, lôi trì còn chưa hoàn toàn biến mất, lại quỷ dị bị một loại uy áp đáng sợ xé rách tứ phân ngũ liệt.

Trong hào quang đầy màu sắc dưới đáy Kiếp Vân, một đoàn ô quang bắt đầu lộ ra.

Đường kính của đoàn ô quang này có kích thước hơn mười trượng, nhưng trong tiếng ong ong kỳ dị này, trong ô quang lại dùng tốc độ đáng sợ hạ xuống hai tia chớp màu đen chỉ to bằng cánh tay.

Hai tia chớp màu đen lóng lánh hào quang lạnh lẽo. Giống như hai sợi xích sắt từ trong hư không rơi xuống.

Tia chớp xoay tròn với nhau tạo thành hình xoắn ốc, rơi với tốc độ đáng sợ, giữa hai bên luôn cách nhau một khoảng cách nhất định, không thực sự tiếp xúc và va chạm.