Chương 88: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 87 : Hoa Tích Nhan

Ta cố nén nhịn chịu đựng cơn tê dại khi nãy lan dần trên thân thể, lập tức liền nhảy bật lên, đang muốn lên tiếng quát to, Lạc Thần ở phía sau lại nắm kéo lấy ống tay áo ta, lắc lắc đầu, ý bảo ta không cần lên tiếng kinh động, rồi sau đó cẩn thận dắt ta chầm chậm tiến dần từng chút một về phía bọn Vũ Lâm Hanh.

Ta cảm thấy vô cùng khẩn trương, loại cảm giác lén lút này thực không khác chút nào với việc làm trộm, hơn nữa ở phía trước Vũ Lâm Hanh y phục vẫn là đang mở rộng. Ta một bên vừa cùng Lạc Thần dần tiến sát về phía trung tâm, một mặt lại vừa sơ lược cân nhắc một chút, phát hiện ra tổng thể “hòn đảo” trôi nổi này chính là do một khối đá lớn tạo thành, khá bằng phẳng, giống như được người cố tình mài nhẵn đi. Bước bên trên chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có thể bị trượt ngã, cảm giác có hơi giống như đang bước đi trên mặt băng mỏng, thỉnh thoảng sẽ có thể ngẫu nhiên trông thấy vài vệt nứt rất nhỏ trên bề mặt.

Vũ Lâm Hanh đang nằm bất động ở phía trước, toàn thân như bị một loại khí tức uể oải lành lạnh phủ lên. Nhìn từ xa xa có cảm giác giống như nàng đã ngừng thở. Ta trông thấy nữ tử áo vàng kia hình như ngừng lại một chút, rồi lại đem áo của Vũ Lâm Hanh mở ra rộng hơn, mà tay của nàng kia dường như đang lơ lửng ở phía trên da thịt của Vũ Lâm Hanh, nhẹ nhàng chậm rãi cao thấp di chuyển.

Khuôn mặt bị che bởi mái tóc dài, khiến ta không thể xem thấy được biểu tình của nàng. Mà nàng cũng không chút nào ý thức được chúng ta đang từ từ tiến gần về phía mình.

Ta cảm thấy thực kỳ quái, nàng đây là đang làm gì với Vũ Lâm Hanh a?

Đợi đến khi tiến đến gần, ta lúc này mới có thể trông thấy rõ trên tay nàng có ánh bạc lóe lên, thì ra là là đang cầm một cây ngân châm tinh mảnh. Ngân châm đâm vào trên đầu vai Vũ Lâm hanh, chốc lát, lại được rút ra. Ta liền sử dụng huyễn đồng, liền có thể tỉ mỉ quan sát thấy phần dưới ngân châm thế nhưng lại mơ hồ bị nhiễm đen, rõ ràng là do nhuốm độc. Ta bất giác kinh sợ đến toát ra một thân mồ hôi lạnh. Không trách được Vũ Lâm Hanh lại có bộ dáng như vậy, nguyên lai là trúng độc. Mà không cần phải nói, nữ tử kia chính là đang dùng ngân châm để thay nàng giải độc.

Nhìn thấy như vậy, tâm ta mới hơi chút ổn định trở lại. May mắn nàng không phải đang làm ra hành động gì quấy rối Vũ Lâm Hanh, mà chính là đang cứu giúp. Nhìn gần hơn một chút, thấy được lồng ngực Vũ Lâm Hanh đang nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, xem ra cũng chưa bị độc tố xâm hại bao nhiêu.

Lạc Thần dừng bước, cùng với ta cách một khoảng không xa yên lặng nhìn mọi thứ trước mắt. Sau một lát, nàng kia nhổ xong cây ngân châm cuối cùng, đem để sang một bên. Trên mặt đất lúc này ước chừng rải rác hơn mười cây ngân châm. Nàng vén lên mái tóc dài ở hai bên má, cúi đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu lên, lại vừa khớp đối mắt với chúng ta.

Ta lúc này mới có thể xem rõ được của dung mạo nàng. Mi mục thanh tú anh khí, dung nhan xinh đẹp, cảm giác giống như cơn gió lạnh biếng nhác lãng đãng thổi đến thân người, không mang lại chút cảm giác áp bách, ngược lại còn có chút thân thiết chan hòa.

Nàng kinh ngạc nhìn chúng ta, giống như bị giật mình không nhẹ, rồi liền chống tay lên, làm động tác phòng vệ. Phản ứng như vậy cũng là vô cùng bình thường. Đổi lại là ta, ở trong lăng mộ lại đột nhiên trông thấy có hai người yên lặng nhìn mình ở phía sau, sợ là ta sẽ còn kinh hoảng hơn nàng.

Bốn phía tràn ngập khí tức hết sức quỷ dị, ngay cả không khí cũng tựa hồ đều đông lại.

Hai tay nàng run lên, không biết từ lúc nào đã nắm chắc một cây ngân châm trong tay, khẩn trương hỏi:“Các người là ai?”

Lạc Thần đi đến, đưa mắt quét hết toàn thể Vũ Lâm Hanh một lượt, rồi lại xoay người từ trên cao nhìn xuống nàng, trầm giọng trả lời:“Chúng ta là bằng hữu của nàng, đặc biệt đến đây tìm nàng.”

Nàng nhìn Lạc Thần, bị bức bách bởi lãnh ý từ trên người Lạc Thần phát ra, sắc mặt thoáng chốc có hơi đơ cứng, nói:“Nàng bị trúng độc, ta giúp nàng giải độc thôi, vẫn chưa làm gì thương tổn đến nàng, các ngươi chớ nên hiểu lầm.”

Lạc Thần khẽ gật đầu:“Ta hiểu, đa tạ ngươi ra tay cứu cho nàng.” Sau đó Lạc Thần cũng không nhiều lời, ngồi xổm xuống đem y phục Vũ Lâm Hanh kéo lại ngay ngắn, ta cũng vội đi qua, cùng nàng đỡ Vũ Lâm Hanh dậy. Lúc này, sắc mặt Vũ Lâm Hanh vô cùng nhợt nhạt, suy yếu không có một tia huyết sắc, giữa hay chân mày lại mơ hồ hiện lên chút điểm đen do trúng độc.

Nữ tử áo vàng đứng dậy. Ta trông thấy bên hông nàng rũ xuống một dải tơ mềm mại màu vàng nhạt, phía trên lại buộc một quả chuông bạc tinh xảo, theo cử động đứng dậy của nàng mà lay động phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, thanh thúy xa xăm. Ở tại nơi yên tĩnh này lại càng có vẻ mờ ảo khác thường, âm thanh như có như không, giống quỷ linh.

Nàng nghiêng mặt, mím môi không nói, có vẻ như đang đánh giá ta cùng Lạc Thần. Rồi sau đó ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người ta nghiên cứu, cũng không biết nàng nhìn thấy được cái gì, tròng mắt tựa như nước lại hơi thoáng mở to, một lúc lâu sau bỗng nhiên ngập ngừng hướng về phía ta nói:“Ngươi……”

Ta nghi hoặc nhìn nàng.

Nàng thế nhưng lại đột nhiên không nói nữa, cong lưng xuống nhặt hành trang trên mặt đất, đi về một bên rồi ngồi xuống, xem tư thế có vẻ là muốn nghỉ ngơi.

Trước mắt quan trọng nhất chính là Vũ Lâm Hanh, ta cũng không có thời gian đi quản việc nàng ngập ngừng ấp úng là có ý tứ thế nào, cùng với Lạc Thần ôm Vũ Lâm Hanh đến cái đài cao ở trung tâm để dựa vào.

Ta ngay từ đầu liền đã phát hiện ra đài cao này. Bề ngoài đài cao xây dựng vô cùng kỳ quái. Ta nói kỳ quái ở đây cũng không phải có ý chỉ nó được tu kiến lộng lẫy chói mắt, mà chính là quá mức đơn giản. Phía bên trên đài cao vuông vức được xây dựng bằng đá hộc đã được mài nhẵn bóng, phần còn lại ở phía dưới cao cỡ một thân người được làm bằng đồng, nhưng khác biệt chính là trên mặt đồng không có cả một điểm hoa văn. Trên một mặt diện tích lớn chỉ loang lổ những chỗ gỉ đồng dày đặc tung hoành.

Nói tóm gọn lại, nó tựa như một cái ống khói thô sơ. Tổng quát phía ngoài “hòn đảo” này, ngoại trừ chỗ đài cao ra, cũng không còn thứ gì có thể đập vào mắt. Chẳng lẽ tiêu tốn trận pháp phi thường nguy hiểm như vậy, chỉ là để phong tỏa một cái đài cao sứt mẻ thế này sao ?

Đây cũng không tránh khỏi quá mức kỳ quái đi.

Chúng ta cách khỏi nữ tử áo vàng hơi xa một chút. Dù sao đây cũng là trong lăng mộ, đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, loại cảm giác này có chút khó thích ứng, thế nên chúng ta quyết định tận lực tránh xa cho khỏi sinh sự đa đoan. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Vũ Lâm Hanh xong, Lạc Thần cũng không có nhàn rỗi mà lại đi đến khu vực nàng kia mới vừa rồi vì Vũ Lâm Hanh thi châm, ngồi xổm xuống. Không biết được rốt cuộc nàng là đang quan sát điều gì.

Ta vì lo cho Vũ Lâm Hanh có thể sẽ tỉnh lại, thế nên cũng không có đi theo Lạc Thần, chỉ ngồi tại chỗ một lúc, rồi sau dó lại thấy nữ tử áo vàng kia ở phía xa xa đột nhiên hướng về phía ta vẫy vẫy tay.

Ta liền chỉ chỉ vào chính mình, có chút nghi hoặc nhìn lại về phía nàng. Nàng kia gật gật đầu, ý bảo ta đi tới cạnh bên mình.

Ta đứng dậy, trong lòng cũng là ngũ vị tạp thành. Nữ tử này xem qua sơ lược hơi có chút thần bí. Ta lúc này mới nhớ tới đến, tiếng chuông phát ra từ trên người của nàng, nguyên lai ta ở Cô Tô thành đã nghe qua hai lần, một lần là lúc nàng cưỡi ngựa chạy ngang qua ta với Lạc Thần, một lần còn lại là vào ngày mưa ở trong con ngõ nhỏ.

Vậy nàng đến lăng mộ ở trong Cô Tô này là có việc gì ?

Ta trong bụng đầy nghi hoặc đi qua. Nàng thấy ta lại đây, mới lấy ra một cái túi nước đưa cho ta, hòa nhã nói:“Ta biết chút y thuật sơ đẳng bề ngoài, nhìn qua thấy ngươi môi khô, sắc mặt lại không tốt lắm, khẳng định là dấu hiệu của việc mất nước, đây các ngươi cầm lấy uống đi.”

Ta nghe được chữ “nước” này, lại nhìn đến túi nước, nhất thời trong miệng liền trỗi lên cảm giác khô khốc.

Chúng ta dọc đường đi cũng không có lấy một giọt nước, thật sự là vô cùng khát, nhưng ta lại da mặt mỏng, cũng ngại ngùng đón lấy.

Nàng nhẹ nhàng đưa túi nước ra lơ lửng giữa không trung, ánh mắt không hề chớp nhìn ta, nói:“Ta không phải thứ người xấu gì đâu, ngươi yên tâm tiếp nhận đi.”

Ta thấy nàng đột nhiên nói rõ ra, đành phải xấu hổ nhận lấy, khô khốc nói ra tiếng cảm tạ. “Tên của ta là Hoa Tích Nhan.”

Nàng đột nhiên mở miệng, có hơi chút trịnh trọng nói cho ta biết tên của mình. Ta bị nàng làm cho hơi kinh ngạc, đối phương đột nhiên lại tự báo họ tên, như thế ta hẳn là nên đáp lễ trở lại….Có phải không ?

Thật đau đầu.

“Sư Thanh Y.” Ta đành phải tự báo danh tánh.

Nói chuyện với nàng, ta có loại cảm giác không tự nhiên, một phần lý do cũng bởi vì khi nàng nói chuyện cùng ta, cặp mắt như trân châu đen kia luôn cố ý vô tình rơi xuống người của ta mà đánh giá. Ta sau khi nói thêm một lần cảm ơn rồi nhanh chóng xoay người, đi nhanh vài bước tới bên cạnh Lạc Thần, cầm túi nước trong tay đưa cho nàng.

Lạc Thần chính là đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận kiểm tra ngân châm, gặp ta tự nhiên thình lình mang nước đến đây, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó quay đầu lướt mắt nhìn về phía Hoa Tích Nhan một cái. Hoa Tích Nhan kia cũng đang nhìn về đây.

Ta bất đắc dĩ nói:“Nàng nói nàng tên gọi Hoa Tích Nhan, ta cũng không biết nàng vì sao phải lấy nước đưa cho ta.“

Lạc Thần gật gật đầu, ân một tiếng, dùng khăn lụa bọc kỹ lấy ngân châm trên mặt đất. Không biết vì sao, ta lại cảm thấy sắc mặt của nàng so với lúc trước có đôi chút yếu ớt tái nhợt, trên trán hơi thấm ra một ít mồ hôi.

Ta dùng tay áo lau lấy mồ hôi trên trán nàng, thấp giọng nói:“Ngươi không thấy là nàng ta có chút kỳ quái sao?”

“Như thế nào, sợ nàng ta hạ độc vào trong nước sao?” Lạc Thần khóe miệng hơi hơi cong lên:“Xem từ cách nàng ấy cứu người, sẽ không làm như vậy.” Rồi xoay lại đem khăn lụa đặt lên đất, nhàn nhạt cười nói: “Nước này để ta uống trước, ta thay Thanh Y ngươi kiểm nghiệm, nếu có độc thì ta chết trước.” Nói xong, ra vẻ đem túi nước lấy đi, vặn mở nút túi.

Da mặt ta hơi nóng lên, liếc mắt trừng nàng một cái nói:“Mới một chút đã nói hưu nói vượn rồi, nếu có độc cũng là ta thử trước. Ta là nói nàng ấy cứ nhìn ta như vậy, không lẽ nào trên mặt ta có thể nhìn ra người nào đó sao ? Nhìn như vậy lòng ta cứ cảm thấy gai gai, không biết là nàng ta có ý đồ gì.”

Lạc Thần nghe xong, nét cười trên mặt thoáng cái liền ngưng đọng, cầm lấy túi nước nhấp lấy một ngụm, rồi lại đưa cho ta nói: “Trước uống một chút, để lâu không tiếp nước, cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Cùng lúc đó, ánh mắt của nàng lại nhẹ nhàng phiêu về hướng Hoa Tích Nhan ở bên kia nhìn một cái, lo lắng nói:“Trước mắt còn có vấn đề khó giải quyết hơn, chính là chất độc ở trên ngân châm.”

Ta nghe được liền cảm thấy tò mò, không khỏi hỏi:“Vũ Lâm Hanh nàng trúng loại độc gì?”

Lạc Thần nhìn vào mắt ta, sâu kín nói:“Thi độc – độc trên tử thi, đương nhiên, cũng không phải loại thi độc tầm thường, ta cảm thấy thứ khiến Vũ Lâm Hanh bị thương đang ở rất gần đây.”

Ta nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh một lượt. Lúc này chung quanh tĩnh mịch im lặng, chín sợi xích lớn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như một cái móng vuốt thật lớn đang vây lấy chúng ta.

Ta đành im lặng uống ngụm nước, áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, lại đi đến bên người Vũ Lâm Hanh uy cho nàng chút nước, sau đó đem túi nước trả lại cho Hoa Tích Nhan.

Hoa Tích Nhan hơi nhíu mi, chậm rãi lên tiếng : “Như thế nào, trong nước này không có độc đúng không? “

Ta sửng sốt, sau đó xấu hổ cười cười với nàng. Nàng cũng thản nhiên cười lại với ta, cảm giác giống như có cơn gió nhẹ thổi khiến cho đóa hoa xinh đẹp khẽ lay động.

Ta khi gặp người, có đôi lúc sẽ dựa vào khí tức trên người mà phán đoán. Mặc dù có hơi võ đoán, nhưng là không thể phủ nhận, khí tức của Hoa Tích Nhan có thể mang lại cho người ta cảm giác thực an ổn thoải mái.

====== cởi đồ ngta phải chịu trách nhiệm cả đời

bạn Hoa đã xuất hiện