Chương 81: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 80: Lạc Thần phiên ngoại (Tam) – Hận thương

“Ân.” Nàng do dự nửa ngày, dáng đi vẫn thất tha thất thểu mà tiến sát vào đây, nâng đôi mắt mênh mông sương mù hơi nhát gan nhìn ta, đưa tay chà xát vài cái, lúc này mới cẩn thận mà nắm một ngón tay của ta.

Tay của nàng bị cơn mưa xối xả làm lạnh như băng, ta cúi đầu nhìn, phát hiện trên mu bàn tay nhẵn nhụi lưu lại vài vết thương ghê gớm, dọc ngang tung hoành, cũng không biết bị vật gì làm bị thương, nứt ra phía ngoài, hiện ra một màu trắng chói mắt.

Lòng ta để bất giác có chút xúc động. Đứa bé nhỏ tuổi như thế, lại bị thương quá nặng, thế nhưng ngay cả nhăn mặt một chút cũng không muốn.

Bình thường trên đời người không sợ đau, đại khái là người từng chịu quá cực hạn khổ. Người như thế bởi vì tâm đã muốn chết, trở thành thói quen tê dại, đối với cái gọi là đau đến xương cũng không quá để ý, liền bình thường như ta.

Lẽ nào, nàng cũng vì nguyên nhân này sao?

Có thể là nàng phát hiện ta trộm nhìn chằm chằm vào tay của nàng, đột nhiên đem tay của nàng giật trở về, giấu ở sau lưng.

Ta cúi đầu thở dài, xoay người, dọc theo đường phố mưa bụi lượn lờ chậm rãi bước đi.

Dọc đường nàng đi theo phía sau ta, ngay cả một tiếng cũng không bật ra, giống như ở phía sau ta chính là một mảng lông vũ nhẹ nhàng. Bất quá ta xưa nay yêu yên tĩnh, nàng không nói lời nào,ta cũng không mở miệng,bốn phía chỉ có màn mưa trong suốt ướt sũng, trừ bỏ tiếng mưa rơi ba ba lượn lờ bên tai,không có âm thanh khác.

Không bao lâu liền tìm được một cái y quán, cửa gỗ cũ kỹ che đậy, từ bên trong tỏa ra dược hương nhàn nhạt. Ta đẩy cửa ra, nhấc lên bộ rèm treo cửa mang theo nàng đi vào.

Hai người chúng ta vắt nước, mưa theo vạt áo nhỏ giọt xuống mặt đất trong phòng. Bên cạnh quầy dược của y quán là một thiếu niên mặc áo xanh gọn gàng nâng cằm ngáp liên tục, thấy chúng ta đột ngột đi vào, bỏ tay ra nhìn chằm chằm chúng ta, sửng sốt nửa ngày, đột nhiên hướng sau kêu to lên: “Nương!”

Hắn kêu vài tiếng cũng không thấy có người trả lời.

“Nương! Còn không ra, sẽ có người chết đó!”

Ta cùng với nàng vô thanh vô tức địa nhìn thiếu niên ngưởng cổ họng hô to. Đúng lúc này, một nữ tử hấp tấp đi ra, trừng mắt mắng thiếu niên kia: “Kêu cái gì mà kêu! Cái gì chết, là ngươi muốn chết có phải không! Lão nương đang bận, còn không đi giúp ta đảo dược, chỉ biết mỗi ngày ngủ gà ngủ gật phí thời gian, ngươi cái…..”

Đây là… Thầy thuốc?

Nữ tử trung niên kia xoa thắt lưng cao hứng mắng, tư thái có chút bất nhã, nội dung phía sau ta không muốn để ý đến, nên chủ động bỏ qua.

Ta coi thật là có chút đau đầu: Ta chẳng lẽ đã sai lầm khi tìm một y quán sao?

Thiếu niên xiêu vẹo nghiêng đầu, hướng chúng ta bên này ý bảo một chút, đỏ mặt lúng túng nói: “Nương a, ngươi đừng mắng, có người bệnh ở đây, tiếp tục mắng nữa, tiểu muội muội kia sẽ mất quá nhiều máu mà chết đó!”

“Người bệnh?” Trung niên nữ tử nghe vậy sửng sốt, đem mặt chuyển hướng đến bên này, lúc này mới nhìn thấy chúng ta.

Cùng lúc đó, ta cảm thấy vạt áo vạt áo bị người bắt được, cả thân mình nàng đột nhiên nghiêng về bên này của ta, tiện đà nắm lấy của ta. Ta cúi đầu nhìn lại, thấy bả vaigầy yếu của hơi hơi run rẩy, tóc đen xõa xuống che lấp vành tai tái nhợt.

Ban đầu dưới mưa thực sự không thể nào nhìn ra, lần này choáng ngợp bởi một làn máu đỏ tươi trộn lẫn trong mưa, theo quần áo của nàng nhỏ giọt rơi xuống, đem mặt đất ở nội đường y quán nhiễm thượng một vũng màu đỏ.

Không tốt.

Ta ngồi chồm hổm, nhân tiện đỡ thân thể của nàng, mà nàng nghiêng đầu đặt cả lên đầu vai của ta, lập tức, ta nghe thấy nàng ở bên tai ta cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Báo thù… Báo thù…”

Nàng khàn khàn địa nói đến hai từ này, ngữ điệu run rẩy trong đó chứa đầy hận ý.

Ta nâng mặt nàng lên, tay chạm vào hai má của nàng, phát hiện nơi đó nóng như lửa, đôi mắt cũng gắt gao nhắm chặt, xem bộ dáng đúng là phát sốt rồi, nhưng miệng nàng như trước không ngừng lặp lại câu kia: “Báo thù….”

Lúc này, nữ thầy thuốc kia bước đến trước mặt ta, một phen đoạt nàng từ trong tay ta đi, ôm ở trong lòng ngực, ninh khởi mày nói: “Hãy nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra, một tiểu cô nương làm sao bị thương nặng như vậy! Ai nha, ngươi xem xem người đầy huyết, còn phát sốt nữa, làm bậy a! Ngươi làm tỷ tỷ rốt cuộc chiếu cố nàng như thế nào!”

Nàng hung tợn trừng ta.

Trong thiên hạ, ta chưa bao giờ gặp được một kẻ có thể trừng ta như vậy, nàng xem như người đầu tiên.

“Ta đây không phải là là….”

“Tốt lắm, ngươi đương nhiên chưa hết trách nhiệm, cũng đừng biện giải! Trọng thương như vậy, nếu đưa đến đây chậm hơn, mạng muội muội của ngươi liền tiêu tán, đến lúc đó xem ngươi như thế nào cho phải!” Nàng lên tiếng ngắt lời ta, nửa câu”tỷ tỷ nàng” của ta còn lại liền ngăn ở bên miệng.

Mà nữ thầy thuốc này một bên quở trách ta, một bên ôm nàng đi vào nội thất, đặt xuống giường nhỏ dự định chữa trị, ta lo lắng của nàng thương bệnh tình huống, tất nhiên là theo sát. Sau đó, không rên một tiếng chịu đựng hết những lời quở mắng bộc phát của thầy thuốc.

Ban đầu thầy thuốc này mắng con nàng rất hứng khởi, hiện giờ lan đến trên người của ta, như trước không giảm chút phong thái nào. Ta bị nàng mắng đến tối tăm mặt mũi, căn bản không thể chen vào nói được.

Ta sống nhiều như vậy năm, ngày xưamọi người chung quanh e ngại thân phận của ta, đối với ta đều thêm kính sợ, chưa từng gặp qua người nào cư xử thế này với ta, hiện giờ ta gặp phải tình huống bực mình này, lại có chút không quen, không biết ứng phó thế nào.

Thầy thuốc trong miệng hãy còn lải nhải, trên tay động tác nhẹ nhàng chậm chạp, bắt đầu xốc vạt áo của nàng lên kiểm tra miệng vết thương, ta đứng ở một bên một bên yên lặng nhìn.

Nàng toàn thân da thịt trắng nõn sáng mướt, phía trên là những vết thương sẹo lớn nhỏ, bao trùm trên người, dữ tợn đáng sợ.

Ta coi đến, tâm đột nhiên giống như bị châm nhọn đâm, lại có một chút đau đớn.

Ta từ nhỏ cũng mang theo vết thương đau đớn như vậy lớn lên, đó là vết tích ta phải chịu đựng. Mỗi lần nghi thức xong, ta từ trong U Đàm đi ra, ánh mắt nương luôn đỏ hồng chồng chất suy nghĩ, cầm thuốc trị thương đứng ở cửa U Đàm chờ ta.

Mẫu thân thấy ta ngày ngày vết thương cũ mới không ngừng tăng lên, cũng không biết trộm đã khóc bao nhiêu lần, nhưng ta ngay cả hừ đều không hướng nàng kêu một tiếng, lại càng không biết nước mắt là vật gì.

Những đứa trẻ trước kia luôn nói, ta chính là một tảng đá lạnh như băng, không biết đau, cũng không biết khổ.

Mà hiện giờ ta thấy người này đầy vết thương, mới phát hiện ta nguyên lai cũng có đau đớn.

Xuyên thấu qua thương tích đầy người, ta giống như là thấy chính mình còn nhỏ.

Ta rốt cuộc là thương xót nàng, hay thương cảm chính mình khi đó?

“Đừng nữa giết, van cầu các ngươi…….”

Suy nghĩ của ta bị những lời nói vô nghĩa của nàng đẩy ra, ngưng thần vừa thấy, nàng nhanh chau mày lại, sắc mặt trắng bệch, đang cúi đầu gọi: “Phụ thân.. Nương thân…..”

Đúng lúc này, đôi mắt nàng đột nhiên mở, tay của ta nguyên bản đặt bên cạnh nàng, lần này nàng duỗi tay, liền hung hăng nắm lấy tay của ta, ta chỉ cảm thấy trên cổ tay một cỗ lực bá đạo quét đến, nhất thời lại không thể thoát thân.

Con ngươi nàng nhàn nhạt hồng quang, bên trong như tràn ngập hận, lại mang theo tuyệt vọng vô tận. Loại thần thái này, vốn không nên tồn tại trên người đứa nhỏ như vậy, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Không cần lưu lại một mình ta…. Không cần…..”

Nàng liền như vậy gắt gao nhìn chằm chằm ta, giống như lời này là nói với ta, mà trên thực tế, chính là nói với cha mẹ nàng trong lúc ngủ mơ.

Cha mẹ, mất sao?

Mắt nàng thần sắc tán loạn, giằng co một hồi, cuối cùng buông tay ra, nhắm mắt lại, hô hấp có hơi hỗn loạn, mà trên tay của ta chỗ bị nàng bắt được, lại hiện ra hồng ngân lờ mờ.

“Đứa nhỏ đáng thương, khẳng định cuộc sống từng rất khổ sở, tỷ tỷ ngươi thật đáng trách a…” Ta nghĩ đến thầy thuốc nàylạimuốn bắt đầu quở trách ta, không nghĩ nàng lắc lắc đầu, chính là dặn ta nói: “Nàng thân mình thực hư, cần điều dưỡng, ngươi trước đi sắc thuốc, ta viết cho ngươi phương thuốc, chỗ nào không biết cứ hỏi hỗn tiểu tử của nhà ta.”

Ta tiếp nhận các loại dược liệu cùng phương thuốc mà nàng đưa tới, không rên một tiếng đi đến phòng, nơi đó đặt một cái dược lô, thiếu niên kia vẫn ngồi giữ bàn dược, chống cằm, không chớp mắt nhìn ta.

Ta tức giận, đem từng loại dược liệu buông ra, lại dựa theo phương thuốc để bỏ dược vào ấm, chỉ là trong đầu luôn có con ngươi màu đỏ của nàng ập tới.

Nàng rốt cuộc từng gặp những chuyện gì?

Vết thương này, chuyện gì đã xảy ra?

“Bỏ sai rồi, tỷ tỷ.”

Ta thất thần tỉnh lại, liền gặp khuôn mặt thiếu niên ngây ngô trước mắt đang ghé sát vào, đúng là con của thầy thuốc kia. Thiếu niên kia nhìn ta có chút kỳ quái, chỉ vào dược liệu nói: “Tỷ tỷ, ngươi thất thần sao? Ngươi trên tay này vị dược phải chờ tới bảy phân (1) mới có thể thả vào, ngươi bỏ vào sớm.”

Ta không trả lời hắn, đem toàn bộ dược giải cứu còn chưa để vào kia gác lại một bên, tiếp theo thả vào một vị thuốc.

Thiếu niên bĩu môi nói: “Mẹ ta a, nàng chính là tính tình bướng bỉnh, hơn nữa còn rất lợi hại, gặp ai mắng mắng người đó, dù cho gặp gỡ đương kim Thánh Thượng cũng muốn mắng qua, tỷ tỷ ngươi ngàn vạn lần đừng chú ý a.”

“Chưa từng chú ý.”

“Ta quen bị nàng mắng rồi, nàng chính là ngoài miệng nói khó nghe, kỳ thật nàng tâm rất tốt.”

” Ân.”

“Người bị thương kia kỳ thật không phải của ngươi muội muội chứ? Mẹ ta nhất định lại nhìn lầm.”

“……”

Có lẽ ta thật là người không thú vị, thiếu niên nhiễu vài vòng bên người ta, cảm thấy nhàm chán, che ngáp lại thong thả đến quầy dược tiếp tục ngủ gà ngủ gật..

Không bao lâu, dược cũng tốt, ta đem dược sắc hảo đổ vào bát đựng, bưng đến nội thất.

Lúc này miệng vết thương của nàng đã được xử lý thỏa đáng, đang mệt mỏi ngủ yên trên giường. Thầy thuốc thấy ta tiến vào, nói: “Đem dược để sang một bên, đợi nàng tỉnh rồi uy nàng uống.” Nói xong đưa qua một cái làm khăn mặt, nói: “Lau mặt đi.”

“Đa tạ.” Ta đem chén thuốc đặt ở một bên, tiếp nhận khăn mặt chà lau tóc ướt đẫm, mà thầy thuốc này tựa vào bên giường nhìn chằm chằm ta nửa ngày, đột nhiên lại chuyển ngữ điệu, hoãn thanh nói:”Hư hàn tận xương, không được sống yên ổn.”

Tay của ta run lên, ngừng động tác, ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng.

“Đôi mắt này của ta sẽ không sai, ngươi thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, xem từ ấn đường, hàn khí nhập tâm thấu cốt, theo lý mạng cũng không còn bao lâu, chỉ là có chút kỳ quái….” Thầy thuốc nói tới đây, dừng lại, trên mặt cũng biểu tình không rõ ràng.

Lòng ta căng thẳng, âm thanh chua chát hỏi: “Có thể chữa không?”

Từ ngày đó khởi, trên người ta liền xuất hiện loại hàn tật này, trừ phi ta chết, bằng không không thể chấm dứt đau khổ đó. Chính là ta nghịch thiên đạo, ngày chịu khổ như vậy vĩnh viễn không kết thúc, không biết khi nào giải thoát.

Thầy thuốc lắc lắc đầu, nói: “Cuộc đời chưa từng gặp qua chuyện này, cô nương tự cầu nhiều phúc.”

Tiếp theo thán một hơi, xốc rèm cửa lên đi.

Ta đứng ở tại chỗ, nửa ngày cũng không chuyển động, trong nội thất chỉ có tiếng hít thở của nàng, có thể nghe rõ ràng.

Hư hàn tận xương, không được sống yên ổn. . . Sao?

Ta chờ qua đêm dài, nàng đều chưa từng tỉnh, thầy thuốc cùng thiếu niên kia đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có ta ở bên giường coi chừng nàng, mà bát dược kia sớm đã nguội lạnh.

Bên ngoài đèn đã tắt, chỉ để lại một mảnh mực đen, chỉ có ánh nến yếu ớt nhỏ như chấm đậu trong phòng.

Ta trước kia chưa từng chiếu cố người khác, nhưng lần này lại không có chút mệt mỏi, ghé vào chỗ trống bên cạnh nàng, dần dần ngủ quên.

Chính là không biết khi nào, trong mông lung có thanh âm vô nghĩa, ta trong mơ hồ, hơi hơi mở mắt, nhưng thấy nàng nghiêng mặt đến, che lông mi thật dài, trên gương mặt trong sáng ngưng một tia khổ, kề ống tay áo của ta, đang từ từ nói gì đó.

“Ta hảo hận.. Ta muốn giết các ngươi… Sẽ không buông tha các ngươi…. Người xấu… Người xấu..” Trong lúc ngủ mơ, nàng cơ hồ ngùn ngụt lãnh khí, cắn răng nghiến răng nói từng chút một, lông mi cũng ninh đứng lên.

Nói xong, thế nhưng lại bật khóc.

Nước mắt trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, chính nàng theo bản năng cảm nhận được, thân thủ cầm lấy ống tay áo của ta, ánh mắt mơ mơ màng màng muốn lau đi lệ. Chính là nàng vẫn ở trong ác mộng, tay cũng không chịu khống chế, một cái không chuẩn, nhưng thật ra sát đến cái mũi.

Ta hít một hơi, đem tay áo trong nàng rút ra, lại lấy ra khăn lụa lau khô nước mắt tinh tế của nàng.

Nước mắt, ta không hiểu đó là loại tư vị nào.

Phải chăng rất chua xót?

Ngươi nói cho ta biết.

Nàng nghiêng đầu đến, một lần nữa nắm chặt ống tay áo của ta trong lòng, hảo giống như tìm vật nào đó yên ổn vững chãi, trong miệng nỉ non nói: “Đừng bỏ ta lại một mình….”

Ta ở một bên quan sát nàng hồi lâu, mặc cho nàng nắm ống tay áo của ta, không biết đang ngủ, nàng làm sao lại thấy được cảnh tượng chua sót.

Dần dần mệt mỏi kéo lại, ta xem nàng lại thiếp đi.

Ta khi đó vạn phần hy vọng nàng có thể đem sở hận quên đi hết, cho dù ta không hiểu nàng vì sao mà hận.

Mãi sau này khi thời gian qua đi, ta lại gặp nàng.

Lúc đó, nàng vóc người đã cao gầy tinh tế, không còn là tiểu hài tử nhỏ bé và yếu ớt năm đó, đình đình ngọc lập (2) giống như trúc xanh trong mưa, giữa mi được thời gian mài giũa, nhu hòa hơn rất nhiều. Mà ta ở trong con ngươi tinh hồng tìm được bóng dáng quá khứ của nàng, nhận ra nàng.

Nàng chung quy giống hệt ý nghĩ của ta lúc trước, đem quá khứ quên sạch không còn một mảnh.

Ta lại có chút không biết vì sao như thế.

Bởi vì ta lại chưa từng lo lắng đến, nàng quên đi hận cũ đồng thời, cũng cũng quên đi ta.

Tác giả có chuyện muốn nói: Chư vị khách quan đợi lâu, khôi phục đổi mới.

(1) Phân (đơn vị đo thời gian) = phút

(2) dáng đứng như ngọc, tả cái dáng người đẹp.

=========

Chuyện xưa tạm dừng, chương sau lại tiếp tục quay lại mộ , các bằng hữu 😀