Ta nghe vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, lập tức đối với đại thẩm kia cười nói: “Ta cũng không phải là thần tiên, đại thẩm, ngươi mới là thần tiên cứu mạng.”
Không cần giải thích, ba nữ một nam mà vị đại thẩm này nhắc đến nhất định là Côn Lôn, mẹ ta Sư Cẩm Niệm, Diệp Tử Nhứ cùng với Tạ Tử Nguyên bốn người không thể nghi ngờ. Không ngờ có thể lần mò đến tung tích bốn người bọn họ ở Cô Tô năm đó nhanh như vậy, nếu là lần này tìm ra được nguồn gốc, tất nhiên sẽ biết được chân tướng Càn Khôn. Bất quá Mộc Thanh lại trúng cổ hàng, việc cần làm nhất là tu dưỡng thân thể đang suy yếu, chúng ta để vị đại thẩm này mang hắn về nhà chăm sóc, đợi đến ngày mai ghé thăm hỏi kỹ càng chuyện này.
Ta cùng với Lạc Thần hỏi đại thẩm nơi ở của nàng, sau đó rời khỏi Bạch hà, đi về phía khách điếm. Hai người tay trong tay, một vừa đi vừa thì thầm nói chuyện với nhau, trên đường mưa phùn dồn dập, quần áo trên người đã sớm ướt nhẹp, nhưng vẫn chưa cảm giác được mưa lạnh.
Ta đối với chuyện xảy ra trên sông Bạch Hà có chút lưu tâm, liền hỏi nàng: “Rốt cuộc là có cái gì trên mặt sông?”
Nói đến cái loại cổ hàng này, là một trong rất nhiều loại cổ hàng, hàng vốn âm ngoan, lý do tồn tại là muốn đẩy người vào chỗ chết. Chắc chắn Mộc Thanh bị lây dính cổ trên sông, nên mới nôn ra chất lỏng sền sệt, người nếu bị trúng cổ, sẽ xuất hiện ảo giác, tinh thần uể oải hoặc là thần trí si ngốc, mà tử vong chính là kết quả cuối cùng. Hoàng hôn hôm qua đội ngũ đưa tang mà chúng ta nhìn thấy, quan tài kia ngoại trừ không ngừng chảy nước ra ngoài, ta còn nhìn thấy trên đó có một ít chất lỏng sền sệt, đoán là người chết đáng thương kia cũng bị trúng phải loại cổ hàng này.
Lạc Thần khẽ lắc đầu, nói: “Không biết là cái gì, bất quá ta chỉ biết một chút, chính là có người cố ý bày trận, mục đích là nuôi dưỡng yêu vật.”
Mặt ta nhất thời cứng đờ, kinh hãi: “Nuôi dưỡng yêu vật?” Chẳng trách, vừa rồi khi nhìn thấy Cương Phong trận, điều thứ nhất ta nghĩ đến, chính là cái cũi dùng để cho ăn.
Lạc Thần nhăn mày, thấp giọng nói: “Đáng tiếc chính là, ta không biết đối phương rốt cuộc muốn gì.” Nàng dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi ta: “Mới vừa rồi lúc Thanh Y thấy gặp Cương Phong phù chú, có phát hiện dị thường?”
Ta hồi tưởng một phen, mới nói: “Có hương vị của cẩn tô tử.”
Lạc đạo thần: “Lại là này cẩn tô tử, nếu muốn làm rõ chân tường chuyện này, đại khái là phải đi tham quan nơi gọi là Thính Vũ Lâu.”
Ta gật gật đầu, thoáng chốc lại nghĩ tới một chuyện, cau mày nói: “Kỳ quái, tại sao lâu như thế, yêu nữ kia còn không có đuổi theo, chẳng lẽ là lạc đường sao?” Ban đầu ta bảo Vũ Lâm Hanh đi theo ta đến đây, Khinh công của nàng tuy không nhanh bằng Di Hoa bộ của ta, nhưng một ít chuyện tình đã xử lý xong, lẽ ra nàng đã phải tới rồi a, đi đứng thế nào mà nửa ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng yêu nữ chứ.
Ta đang tự hỏi, đột nhiên bên tai dồn dập tiếng vó ngựa xé trời, đi kèm theo là tiếng chuông gió thanh thúy như xa như gần, đồng thời, ta cảm thấy được một trận kình phong lướt qua, không có thời gian đề phòng, cũng tùy ý để trận kình phong kia đánh ngã, Lạc Thần đúng bên cạnh vội vàng đưa tay ôm thắt lưng của ta, kéo sang một bên đường, mà vó ngựa tùy ý giẫm lên vũng nước, hất lên quân áo của hai chúng ta.
Ta lui người vào trong long Lạc Thần, kinh hãi hướng phía kia nhìn, liền thấy một nữ tử một thân quần áo màu vàng nhạt (nguyên văn là vàng nhạt mầu sam, mà sam lại có nghĩa là áo lót, thời xưa là áo yếm), cưỡi lên một con tuấn mã đen như mực, đạp gió một đường mà chạy thật nhanh, chỉ vẹn vẹn nhìn thấy phía sau nàng thóc dài tung bay, bên hông thì quấn quanh một dải thắt lưng mỏng màu trắng, phía trên gắn một cái chuông, kêu leng keng linh linh, trong mưa bụi mênh mông từ từ biến mất.
Ta rời khỏi vòng tay của Lạc Thần, hai người nhìn nhau, đứng ở trong mưa nhìn bong dáng nàng kia, nửa ngày không nói gì.
Một nữ tử kỳ lạ.
Tiếng chuông trên người nàng phát ra, phiêu đãng trong gió, nghe giống như câu hồn khúc u ám.
Lúc này, trong cơn mưa phùn lất phất có dáng người đi đến, chăm chú nhìn kỹ, chính là Vũ Lâm Hanh cả người ướt sũng chạy về hướng này. Trên tay nàng cầm Phi kiếm, một vài sợi tóc hỗn hộn rối tung trên đầu vai, đôi mắt hoa đào bây giờ trong con ngươi lại là tràn ngập ngọn lửa. Y phục của nàng đỏ như lửa, giống như tùy ý bùng cháy trong mưa, hơn nữa lúc này hơi thở của nàng lại vô cùng giận dữ, cơ hồ mưa lạnh xung quanh nàng đều thiêu đốt bốc hơi.
Ta bị sắc mặt này của nàng làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Yêu nữ, ngươi sao vậy? Bộ dáng như thật muốn giết người?” “
Vũ Lâm Hanh nâng mắt nhìn lên, thấy là chúng ta, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, vội vàng cất giấu Phi kiếm, đeo vào thắt lưng, con ngươi rũ xuống xấu hổ cười: “Không có a, chỉ là xui xẻo gặp phải lưu manh, đang muốn giáo huấn, không ngờ tên vô lại đó chạy nhanh như vậy, nên ta chạy đi tìm hắn.” Dứt lời liền bước đến, u oán nói: “Hồi nãy các ngươi đi gấp như vậy làm gì? Hại ta tìm thật cực khổ.”
Ta cảm thấy có chỗ kỳ quái, nàng đụng phải lưu manh cũng đâu cần tức giận đến thế? Cảnh tượng lúc nãy, nghiễm nhiên giống với lúc trúng phải mê hồn chướng ở Long Câu cổ thành, chỉ sợ nàng thật phải rút kiếm giết người.
Vũ Lâm Hanh thấy ta cùng Lạc Thần bất động, ánh mắt chỉ lo chăm chú nhìn nàng, đưa tay huơ huơ, nói: “Sững sờ xem gì thế! Thấy ta đẹp thì cũng phải trở về rồi nhìn, ta mất dù rồi, ba người đều đã ướt sũng, vẫn là trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.” Vừa nói vừa xoay người thì thầm vài câu: “Mấy ngày nay đi tới chỗ nào cũng đều bị ướt đẫm, hay kiếp trước ta là con cá, sống ở trong nước? Xui!”
Ta thấy nàng đột nhiên khôi phục bộ dáng bình thường, nhất thời bật cười, nhịn không được nói: “Con cá kia còn không nhanh chân trở về, coi chừng bị người câu lên nấu canh uống!”
Vũ Lâm Hanh vừa nghe ta trêu chọc nàng, quay đầu lại, trừng mắt giơ tay tính giáo huấn ta, ta so với nàng nhanh hơn, chạy trốn phía sau Lạc Thần, Lạc Thần không nói một lời đem ta che chở, Vũ Lâm Hanh thấy thế, giận đến dậm chân: “Không chơi với hai người các ngươi! Hai người các ngươi thật xấu tính!”
Nói xong, phẩy ống tay áo rời đi cũng không quay đầu lại.
Mà bóng dáng màu đỏ ẩn hiện trong mưa bụi, tiếp tục đi xa, ở trong mắt ta, giống như ngọn lửa một lần bùng cháy rực rỡ, hiện giờ bị mưa lạnh này tưới lên, lại phải dập tắt dần dần.
Ta ngẩng đầu, bắt gặp Lạc Thần rút đi vẻ bỡn cợt trong con ngươi lúc nãy, nhìn bong dáng Vũ Lâm Hanh đi xa, tiêm mi cũng nhíu lại.
Trong long dâng lên một cỗ lo lắng.
Yêu nữ.
Nàng làm sao vậy?
Tuy nói Vũ Lâm Hanh hành động lúc ban ngày có chút kỳ quái, bất quá thấy nàng che che dấu dấu làm như không muốn nói rõ, ta cùng Lạc Thần cũng không dám hỏi nhiều, ba người một đường không nói chuyện, trở lại khách điếm thay đổi một thân quần áo sạch sẽ. Hôm nay chúng ta gặp được nhiều chuyện cũng đã mệt mỏi, không có thời gian đi Thính Vũ Lâu, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai trước tiên đi nhà của Mộc Thanh tìm hiểu rõ sự việc rồi tính sau.
Buổi sang ngày thứ hai, ta cùng Lạc Thần đi gọi Vũ Lâm Hanh xuất môn, dự tính trước đi Mộc Thanh gia, ai ngờ tên này lại đột nhiên nói đau bụng, nói xong liền nhảy lên giường, đem chăn quấn lại, thân thể bị chăn bọc kín lại giả bộ rên rỉ đau bụng.
Ta coi đắc kia kêu một cái khí, lúc trước còn vui vẻ, một lát liền đau bụng, hơn nữa nàng còn mở to đôi mắt hoa đào nước mắt rưng rưng, nhiều đáng thương. Ta thật sự vô phương, chỉ phải mở dù chạy đến tiệm thuốc trong thành mua mấy liều thuốc, sau đó chạy đến phòng bếp sắc thuốc rồi lại đem vào phòng nàng, nàng vừa thấy ta bưng thuốc đi vào, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sống chết cũng không chịu uống.
Ta càng tức giận, trong lòng mắng thầm sinh bệnh lại không chịu uống thuốc, không phải ngươi mười lăm tuổi đã theo Vũ lão cốc chủ xâm nhập lăng mộ kiếm ăn sao, lá gan lớn như vậy còn sợ uống thuốc? Cuối cùng, vẫn là Lạc Thần lãnh nghiêm mặt buộc nàng uống xong, nàng dưới sự áp bách của Lạc Thần, ngồi dậy đem thuốc uống xong, lập tức hạ lệnh trục khách, hạ tháp ngay cả đẩy mang tang địa đem ta cùng Lạc Thần cấp đẩy dời đi đi, nghĩa khí la hét bảo chúng ta đi tìm manh môi, chớ ở chỗ này trì hoãn thời gian.
Chúng ta bất đắc dĩ một hồi, dặn dò nàng mấy câu, lúc này mới đi.
Ra khỏi cửa, mưa vẫn kéo dài chưa dừng, xem như là chuyện thường. Chúng ta đi tìm địa chỉ mà mẹ Mộc Thanh nói, trên đường tìm kiếm đã lâu, rốt cuộc đã thấy nhà của Mộc Thanh ngay con hẻm nhỏ.
Nhà Mộc Thanh là loại nhà nhỏ điển hình ở Giang Nam, của gỗ màu đỏ thẫm, hiện nay lại loang lỗ nước sơn tróc gần hết, lộ ra màu xanh cũ kỹ giống như màu của tường thành, phía trên treo hai ngọn đèn lồng bằn giấy, trong đó có một cái đã rách nát, dính đầy tro bụi khiến cho đèn lồng mất đi màu sắc ban đầu.
Chúng ta gõ cửa, chờ đợi nửa ngày, lại nghe cánh cửa chi nha một tiếng, phátra tiếng vang cũ kỹ, một nữ nhân trung niên nhô đầu ra, chính là Mộc Thanh mẫu thân. Nàng so với hôm qua nhìn có sức sống hơn nhiều, cũng đã sửa sang tại tóc tai chỉnh tề, bất quá ánh mắt vẫn cứ dại ra như cũ.
Ta hướng nàng cười cười, nói: “Đại thẩm, đã quấy rầy.”
Nàng cúi đầu nga một tiếng, thấy ta cùng với Lạc Thần dường như cũng vui mừng, chà xát tay, dẫn ta cùng Lạc Thần vào nhà.
Chúng ta đi vào trong phòng, phát hiện phòng ở tuy nhỏ, dụng cụng trong nhà đều cũ kỹ, nhưng lại sắp xếp sạch sẽ có thứ tự. Mẫu thân của Mộc Thanh đầu óc có chút vấn đề, hẳn là không thể tự chăm sóc mình, chắc là trong nhà một tay Mộc Thanh lo liệu tất cả, nếu vậy thì, hắn đúng là một nam tử vừa hiếu thuận, vừa chịu khó.
Mộc Thanh lúc này tóc dài rối tung, dựa vào cái ghế bằng trúc uống nước, thấy chúng ta tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền đứng dậy, đi đến trước mặt chúng ta làm lễ: “Hai vị ân nhân hữu lễ. Nghe mẫu thân nói hôm nay ân nhân muốn tới, Mộc Thanh không thể đi ra nghênh đón, thật sự là thất lễ.”
Hắn nói năng văn nhã, mày rậm mắt to, ngày thường có chút sạch sẽ, chính là mi tâm còn lưu lại hơi thở tối tăm của cổ hàng. Hắn ngẩng đầu ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Thần, chính là sững sờ ngốc nửa ngày, Lạc Thần vẫn là thản nhiên đứng vững, không nói một lời, nhìn cũng không nhìn hắn.
Trong lòng ta âm thầm cười trộm.
Lập tức Mộc Thanh có chút cẩn trọng rút ra hai cái ghế trúc để một bên, ta cùng Lạc Thần ngồi xuống, ta cũng không muốn dong dài, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta họ Sư, nàng họ Lạc, ngươi kêu họ của chúng ta là được rồi, hai chữ ân nhân không cần gọi, quá mức khách sáo. Nói vậy ngươi cũng nghe mẫu thân ngươi nói, lần này chúng ta đến, chính là muốn tìm hiểu một việc về người năm đó đã đưa ngươi Sinh Huyết Ngọc, mong rằng ngươi có thể giúp chúng ta.”
Mộc Thanh nghe vậy, sờ sờ trên ngọc bội trên cổ, gật gật đầu, giống như đang nhớ lại, lập tức nói: “Không dối gạt nhị vị cô nương, về ngọc này, khi đó ta tuổi tác còn nhỏ, chỉ thấy trong nhà có bốn khách nhân đến, hình như là kính nhờ cha ta làm chuyện nào đó. Một vị tỷ tỷ nói ta thể chất âm hàn, sẽ bị quỷ quái quấn thân, liền tặng ngọc này cho ta. Đúng rồi, vị tỷ tỷ kia giống cô nương một chỗ, cũng là họ Sư.”
Quả thế. Ta nhất thời mừng rỡ, lại hỏi hắn: “Bốn vị khách kia nhờ cha ngươi làm việc gì?”
“Bọn họ cha ta… Giống như.. Hình như là nhờ hắn dẫn đường đi Sư Loa Sơn.”
Nghe tới đây, ta nhất thời hiểu rõ, Côn Lôn nói bọn họ năm đó chính là đi một cái ngôi mộ ở Sư Loa Sơn, nhưng ta đến Cô Tô thành, có tìm Trương chưởng quỹ hỏi thăm, hắn lại nói chưa từng nghe qua Sư Loa Sơn, hay là trong đó có kỳ quái? Liền hỏi Mộc Thanh: “Không biết Sư Loa Sơn ở Cô Tô ở đâu? Làm sao đi được đến đó?”
Mộc Thanh thở dài, mới nói: “Hiện tại đã không còn Sư Loa Sơn. Ngay tại năm ấy, chẳng biết tại sao trên đỉnh núi không ngừng phun ra nước, tràn ra xung quanh, nhấn chìm nhiều thong trang phụ cận, mà trong một đêm, Sư Loa Sơn cũng bị trận lũ lụt này bao phủ. Lúc ấy phủ doãn lão gia sợ tới mức chết khiếp, vội vàng triệu tập công tượng tiến hành thay đổi dòng chảy, trải qua tu sửa lâu ngày, chính là Bạch Hà hiện nay, mà Sư Loa Sơn bị lũ lụt bao phủ, về sau cũng không thấy đỉnh núi.”
“Ngươi là nói Sư Loa Sơn chìm dưới đáy song Bạch Hà?”
Ta không ngờ lại có biến cố này, thật kinh hãi, theo bản năng nhìn qua phía Lạc Thần vẫn đang trầm mặc lắng nghe, trong con ngươi của nàng cũng có rung động khó có thể che dấu.
Ta suy nghĩ, xâu chuỗi lại Cô Tô sau khi trải qua biến cố này cho đến bây giờ. Trên mặt sông Bạch Hà xuất tang vật có thể thi triển cổ hàng, cũng có người bố trí Cương Phong trận, cùng với Sư Loa Sơn chìm dưới Bạch Hà, những chi tiết này có một sợi dây xâu thành một chuỗi sao?
Ta thuận tiện hỏi: “Vậy ngươi làm sao mà nhiễm cổ hàng trong sông?”
Ai ngờ ta đây vừa hỏi, Mộc Thanh mặt đỏ rần rần, ta âm thầm kinh ngạc, liền thấy hắn nhăn nhó nửa ngày, mới giống như quyết định nói: “Ta nói ra, hai vị cô nương.. Nhưng chớ có.. Chớ có chê cười ta.. Ngày đó như thường lệ tar a Bạch Hà đánh cá, liền nghe được có người đang nói chuyện, lòng ta thấy kỳ quái, nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng lại nhất thời trượt chân té xuống sông. Ta từ nhỏ kỹ năng bơi tốt, thật cũng không sợ, ở trong nước lần mò nửa ngày muốn lên đắc thuyền, tay lại đụng phải cái gì đó mềm nhũn, trơn bóng, hình như là thân thể nữ nhân, tóc thật dài..”
Hắn nói đến đây, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ta cùng với Lạc Thần liếc mắt với nhau, mới nói: “Sau đó?”
“Sau đó… Sau đó nàng liền hôn ta, ta cảm thấy được trong cổ họng có cái gì đó đi vào, sợ tới mức chạy nhanh vin vào mép thuyền nhảy lên. Tiếp đó, buổi tối ta liền mơ thấy một vị cô nương, thân thể lõa lồ….”
Mộc Thanh khấu trừ ngón tay, mặt bỗng dưng lại đỏ lên, cũng không nói tiếp.
Ta mỉm cười, chịu Kỳ Tâm cổ mê hoặc, quản nhiên là hiện tượng trúng cổ hàng. Lường trước nam tử trước mắt này còn chưa cưới vợ, mà tâm cổ của hắn, cũng là nhiều chuyện nam nữ thường tình.
Ta đang muốn hỏi hắn một số chuyện khác, bên tai thanh âm quần áo ma sát nhau tất tất tác tác truyền đến, là Mộc Thanh mẫu thân tay bưng cái khay đi đến, trên khay chính là ba chén trà, hơi nóng vẫn bốc lên.
Mộc Thanh vừa thấy, lập tức đứng dậy đón chén trà, ôn nhu oán trách: “Mẹ, ta làm được rồi.”
Đại thẩm sợ hãi nói: “Ngươi cùng các nàng nói chuyện.. Ta sợ.. Sợ ngươi cùng hai vị cô nương khát.”
Nàng vừa nói, ánh mắt lại hướng ta cùng Lạc Thần đánh giá qua lại, ta có chút không được tự nhiên, lập tức tiếp nhận chén trà, nói tiếng cám ơn rồi uống.
Ai ngờ nàng chăm chú nhìn ta nửa ngày, thình lình toát ra một tiếng: “Cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta cảm thấy kỳ quái, vị đại thẩm này hỏi tuổi tác ta làm chi, bất quá vẫn là lễ phép đáp: “Mười tám tuổi, cuối năm sẽ mười chín.”
Ánh mắt đại thẩm nhất thời sang lên, sắc mặt xanh ngắt hiện lên nhè nhẹ đỏ ửng, ta bị ánh mắt chuyên chú của nàng làm cho sợ hãi, điệu bộ ngượng ngùng của hai mẹ con nhà này, thật giống một khuôn mẫu khắc ra.
Lại nghe nàng nói tiếp: “Thanh nhi nhà ta cũng mười chin tuổi, Thanh nhi nhà ta thường ngày tuấn tú, người cũng tốt….”
Ta cân nhắc, sao lại cảm thấy lời này không được tự nhiên, lập tức lại nghe nàng nói: “Cô nương ngươi rất xinh đẹp, không biết đã có gia đình chưa? Nếu vẫn chưa thành thân, Thanh nhi nhà ta…”
Ta không đợi nàng nói xong, không chịu nổi ho khan, thiếu chút nữa bị sặc nước trà. Mặt đỏ tai hồng liếc mắt nhìn trộm Lạc Thần một cái, tiêm mi của Lạc Thần lúc này nhướng lên, trong con ngươi ẩn dấu băng tuyết, mà sắc mặt của nàng… rất khó xem.
Ta lúng túng vội nói: “Đại thẩm, ta tuy rằng không có thành thân, nhưng.. Nhưng là đã có ý trung nhân.”
Mộc Thanh mẫu thân thực thất vọng “Nga” một tiếng, ở tại chỗ vòng vo nửa ngày, bỗng nhiên dậm chân nhẹ một cái, lại sợ hãi nhìn phía Lạc Thần, nói: “Vậy vị cô nương này ngươi sao..?”
Nàng giống như có chút sợ Lạc Thần, thấp giọng giống như văn âm (thanh âm của muỗi).
Nãy giờ Lạc Thần vẫn không có mở miệng nói chuyện, đều là một mình ta nói chuyện, lúc này nàng chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, một đôi con ngươi trong suốt không có gợn sóng, yên tĩnh giống như mặc ngọc.
Lông mi nàng cũng không run rẩy lạnh lung nói: “Ta đã có người thương.” Những lời này cực kỳ ngắn gọn, quyết đoán, ta nghe xong trong lòng khẽ run lên, vội vàng cúi đầu.
Mặt rất đỏ, cái này khả thảm.
Mộc Thanh nào biết sự tình diễn biến thành như vậy, gấp đến độ luống cuống tay chân, vội vàng đẩy mẫu thân hắn đi ra ngoài, rồi xoay người lại, mặt cũng hồng như cua hấp, lúng túng nói: “Ta.. Mẹ ta thần trí có chút không rõ, nói năng lung tung. Nói lung tung.. Các ngươi đừng.. Đừng trách móc..”
Kế tiếp ba người trong phòng nhìn nhau, không khí mười phần quỷ dị.
Nán lại Mộc Thanh gia nửa ngày, chúng ta liền trở về, nói chung trước mắt đã có manh mối hữu dụng. Mặc kệ là Sư Loa Sơn, vẫn là quỷ vật kỳ quái ẩn trong sông, hay là Cương Phong trận khó hiểu kia, đều chứng tỏ Bạch Hà là nơi chúng ta không thể bỏ qua.
Mà Mộc Thanh nghe nói chúng ta muốn đi Bạch Hà nhìn chuyện kỳ quái, lo lắng Bạch Hà bây giờ ồn ào dư luận xôn xao, nhà đò không dám đến gần Bạch Hà, liền chủ động giúp chúng ta khai thuyền cho rằng hồi báo. Mà ta tất nhiên vô cùng cảm kích, liền cùng hắn hẹn thời điểm, sau khi thân thể của hắn hoàn toàn khang phục thì sẽ đi Bạch Hà.
Chúng ta cùng Mộc Thanh nói lời từ biệt, đẩy cửa gỗ, đi ra con hẻm nhỏ trước nhà Mộc Thanh.
Lạc Thần một tay bung dù, một tay nắm tay của ta chậm rãi đi trên con hẻm nhỏ.
Dưới tán dù nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hai bên ngõ nhỏ nhấp nhô mái hiên màu xanh, hai phía tường màu trắng, ở giữa là không trung một màu xám nhạt. Hạt mưa lay động theo gió mờ mịt như sương rơi xuống, đan thành một cái lưới tinh mịn, mà góc tường nơi loang lỗ vết nứt, lan tràn rêu xanh mềm mại. Bước chân đạp lên tảng đá bản trên đường, bọt nước văng tung tóe, đem hai người đích giày buộc vòng quanh ướt át đích hình dáng.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, giống như ngõ nhỏ toàn bộ đều thoát ly trần thế, chỏ có mưa bụi Giang Nam, chỉ có ta cùng nàng.
Lúc này trên mặt ta vẫn còn nóng, lúc nãy nàng nói “Người thương” cứ chạy qua chạy lại trong ta, trong lòng nổi lên một trận hoan hỉ vô tận.
Ta đang nghĩ ngợi, yên tĩnh đột nhiên bị đánh phá, là Lạc Thần cúi đầu ghé sát vào tai ta hỏi: “Không biết ý trung nhân của Thanh Y là ai? Trước kia ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?”
Ta nhất thời dừng bước, mặt lại không ngừng thiêu đốt nóng lên, thì ra nàng đây là dung ta tiêu khiển, mà nàng lại mở to cặp mắt vĩnh viễn lạnh nhạt, nhìn ta tựa tiếu phi tiếu.
Ánh mắt mờ ảo của nàng khiến ta không chỗ trốn, ngay cả tay cũng không biết đặt chỗ nào mới tốt, đã thấy nàng nghiêng dù, vừa vặn đem hai người chúng ta che khuất, mắt lại tiến sát đến, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Ta thoáng chốc sửng sốt.
Mưa bụi lạnh như băng thổi qua, giọt mưa rơi xuống môi ta, mà nơi đó còn quanh quẩn hơi thở trong trẻo lạnh làng của nàng.
Lông mi thật dài cảu nàng nhẹ nhàng run lên, tinh tế sẽ thấy có vài giọt mưa vương trên đấy.
Tâm nhất thời bị nàng nâng lên cao, rồi lại rơi xuống, tay chân ta luống cuống, thối lui thân thể, ngón tay xoa đôi môi nóng bỏng, cúi đầu nói: “Ngươi.. Ngươi thật lớn mật! Để cho người khác thấy thì phải làm sao đây?” Vừa nói, vừa liếc nhìn chung quanh, may mắn lúc này trong ngõ hẻm không có một bóng người.
Nàng liếc nhìn ta một cái, rồi nâng cây dù đang nghiêng thẳng lại, nghiêng người lại đây, một tay nhẹ nhàng nắm cằm của ta, con ngươi xinh đẹp tựa túy phi túy, hơi hơi hí mắt: “Không phải chỗ này không có người khác sao? Hơn nữa cho dù có người, có dù ngăn trở, cũng nhìn không thấy.”
Nàng tới gần sát mùi thơm lãnh hương ngào ngạt bay đến, hỗn lãnh vũ, sẽ theo những lời nói vừa rồi của nàng vương bên tai ta, mà trong lòng ta lúc này run lên ít nhất là ba lần.
Vũ Lâm Hanh nói ta cùng nàng đều xấu xa đó là mười phần sai.
Rõ ràng chính chỉ có một mình nàng xấu xa.
Thật xấu xa.