Sáng sớm ngày thứ hai.
Thời điểm ta tỉnh lại, bên tai vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Đợt này ở Cô Tô trời mưa khá lâu, lại dai dẳng triền miên, tựa như mãi cũng chẳng ngừng.
Ngước mắt nhìn lên, đã trông thấy Lạc Thần một thân khoác bạch y nguyệt sắc, đang ngồi ngay ngắn trước gương, chăm chú tinh tế chải tóc. Ta mặc vào y phục rồi nhanh chóng xuống giường, đi đến bên người của nàng. Đưa tay tìm lấy lược gỗ từ trong tay nàng, ôn nhu nói:“Để ta giúp ngươi.”
Ở trong gương, nàng nhàn nhạt mỉm cười, thả lỏng thân thể ra, hơi tựa lên trên người ta, không lên tiếng lặng lẽ để mặc ta khe khẽ lướt nhẹ trên mái tóc dài của nàng.
Tóc nàng đen bóng mềm mượt tựa nước, ngón tay ta xuyên vào giữa không chút cách trở, thật giống như xuyên vào trong sóng nước nhu hòa. Đợi đến khi đã chỉnh lý vừa ý, lại mang dải lụa hoa văn màu bạc trên bàn cầm đến, từ hai bên kéo ra hai vạt tóc đen tuyền như mực, tinh tế buộc lại sau đầu của nàng, dải lụa bạc mang theo tóc đen nhẹ nhàng tán xuống, trắng đen phân biệt rõ ràng.
Nàng ban đầu vẫn im lặng ngồi, thấy trang dung đã thu thập xong, liền xoay người, bắt lấy tay của ta một bên tinh tế vuốt ve, một bên thấp giọng nói:“Tay của Thanh Y thật đúng là linh hoạt, khéo léo.”
Ta chỉ cảm thấy trên tay cuốn qua một trận sóng nhiệt, hai chữ “Linh hoạt” này của nàng, giống như không phải thật sự khen ngợi tay của ta, mà là một chuyện khác, trong đầu không tự ức chế lướt qua một hồi phong tình xinh đẹp hồn xiêu phách lạc của nàng tối hôm qua, mặt liền lập tức đỏ tới mang tai.
“Thật.. Thật sao?” Ta lúng túng xấu hổ, không tự nhiên xoay mặt qua hướng khác, để cho ngón tay mình bị nàng tùy ý cầm nắn vuốt ve, vấn vít qua lại.
Nàng thế nhưng lại còn thật sự gật đầu nói:“Đương nhiên, ta làm sao nói dối được ?” Sau đó lại lập tức đứng dậy, kéo ta ngồi xuống trước gương, một tay cầm lược, nhẹ nhàng chậm rãi chải đầu cho ta.
Tay nàng di chuyển xuống dưới, nhẹ đem tóc ta vén lên, ngón tay xoắn một vòng, sau đó lấy trâm ngọc Bệ Ngạn của ta cài lên, tuy mắt ta ở dưới thấp, nhưng qua gương vẫn có thể trông thấy ngón tay nàng đang cầm trâm ngọc, so với thân trâm thậm chí còn sáng trong hơn.
Tâm lập tức lại trở nên rung động. Cũng biết là đêm qua, ta từng tinh tế hôn qua đôi tay như ngọc kia, cũng thưởng thức qua hương hơm tươi đẹp của nàng.
Ta đang miên man suy nghĩ, nàng lại dịu dàng êm ái thở vào bên tai ta, cúi đầu lên tiếng hỏi: “Không biết Thanh Y cảm thấy, tay của ta có hay không linh hoạt khéo léo?”
Thanh âm vẫn là thản nhiên như trước, không mang theo chút gợn sóng.
Ta cả mặt đỏ bừng, theo bản năng xoắn ngón tay vào nhau, lúng túng nói:“Khéo…. Thực khéo.”
Quả thật…Quả thật là rất khéo.
“Ngươi đỏ mặt cái gì?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Ta đem tóc bên tai vén vén vuốt vuốt, không để ý tới nàng nữa, vội vàng đứng lên, kết quả ghế lại bị ngã ra, thế là lại một trận bối rối đem ghế dựng lên, đi qua một bên sửa sang lại quần áo một lần, cố gắng làm cho bản thân có thể trông sáng láng một chút. Bởi vì tối qua ngủ quá muộn, sắc mặt ta cũng không phải thực tốt, đương nhiên, ý tưởng này kỳ thật cũng rất khó mà mở miệng.
Ta một bên kéo chỉnh vạt áo, một bên vụng trộm quét mắt nhìn ra phía sau, thấy nàng đang dựa vào bàn, im lặng nhìn ta, dáng người như trước ngay thẳng chính trực, trên mặt lại thản nhiên vẽ lên một chút ý cười.
Rõ ràng đối với người không quen biết thân thuộc, nàng chính là trước sau như một băng lãnh, thái độ cương ngạnh cứng rắn rất khó tiếp cận, giống như lần đầu tiên ta gặp nàng vậy. Nhưng là ta theo nàng chung sống một thời gian, càng ngày càng thân mật, lại cảm thấy nàng thật ra lại giỏi trêu ghẹo người, sẽ nói ra những lời khiến người khác ngượng ngùng khó xử, trên mặt nhưng lại luôn là ngây thơ vô tội thản nhiên.
Nàng đây là bình thường đã như vậy, hay là do học hỏi mà thành đây?
Rồi ta lại chợt nghĩ, may mắn là dáng vẻ như vậy của nàng, thế gian này chỉ có một mình ta có thể thấy được.
Chỉ có một mình ta.
Lạc Thần vừa rồi đem nước ấm mang tới, cả hai rửa mặt chải đầu xong, liền cùng nhau xuống lầu dùng điểm tâm. Lúc này khách nhân đến ở trọ trong khách điếm cũng đều đã thức dậy, tụm năm tụm ba ngồi ăn bữa sáng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh nhai nuốt trầm thấp, nhưng như cũ vẫn bao trùm tịch mịch tiêu điều. Trương chưởng quỹ thì đang ở bên quầy chuyên tâm ghi sổ sách, bột trừ tà bày ra bên cạnh hắn lại nhàn nhạt tán ra mùi hương kỳ quái khác thường nọ.
Vũ Lâm Hanh lúc này vẫn còn chưa xuống đây, chúng ta chỉ đơn giản gọi một phần ăn nhỏ, cùng với ba chén cháo trắng, cả hai ngồi chờ một lúc, liền thấy Vũ Lâm Hanh một thân y phục đỏ thắm, hấp ta hấp tấp từ trên lầu thổi xuống đây.
Nàng một bên vừa xoa xoa huyệt thái dương, một bên lại lẩm bẩm:“Hai vị tiểu mỹ nhân buổi sáng tốt lành a.” Sau đó liền ngồi xuống bưng lên chén cháo húp một ngụm.
Xem ra nàng tối qua giống như ngủ không tốt, đôi mắt hiện ra một chút xanh đen, mặc dù đã trang điểm nhẹ qua một lớp để che giấu, nhưng cũng đành bất đắc dĩ vì mắt ta vốn tinh tường, vẫn có thể nhìn ra rõ ràng.
Ta nhìn ra được nàng rất là không vui, chẳng lẽ là đang lo lắng cho bản thân lâu nay vẫn tự xưng xinh đẹp như hoa sẽ bị cặp mắt thâm đen kia phá vỡ hay sao? Ta vừa nghĩ đến điều này, liền không khỏi cúi đầu cười.
Vũ Lâm Hanh lừ mắt liếc ta một cái, hỏi: “Cười cái gì?”
“Ngươi…..” Ta tủm tỉm cười, cân nhắc suy nghĩ nửa ngày, ngẫm lại vẫn là không nên nói, không khéo đặc biệt kích khởi lửa giận trong lòng nàng, đến lúc ấy lại không tốt thu thập.
“Mắt ngươi bị thâm.” Lạc Thần nhìn cũng không thèm nhìn nàng, nhẹ nhàng nhấp ngụm cháo, chính là không e dè đem một tầng cửa sổ giấy này thọt rách.
Vũ Lâm Hanh sửng sốt, liền từ trong ngực lấy ra một cái gương nhỏ, chiếu đến chiếu đi nửa ngày, mắt hoa đào liền thoáng chốc nổi lên hơi nước, trên mặt là thần sắc thê lương nói: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ngay cả son phấn che phủ cũng không tác dụng, chẳng lẽ cô nương ta thật sự mặt mày hốc hác lắm sao ?!”
Nói xong, quay đầu, hung hăng liếc mắt chém đến trên người Lạc Thần một cái, giống như thực sự tức giận.
Lạc Thần như trước vẫn không để ý tới nàng.
“Không sao đâu, chỉ mờ mờ một chút thôi, xem cũng không rõ lắm, không việc gì phải lo.” Ta một trận buồn cười, vội an ủi nàng, “Ngươi tối hôm qua làm sao đây? Đi ăn trộm à?”
Vũ Lâm Hanh co vai, xoay xoay cổ nói, “Ta cũng không biết, chính là ngủ không được thoải mái, cảm thấy ván giường cứ bị vênh, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được.” Nàng một bên vừa duỗi dài thắt lưng, lại vừa hỏi ta:“Sư Sư tối hôm qua ngươi cũng ngủ không ngon hay sao? Có phải hay không ván giường cũng bị vênh không?”
Ta lúc này đang cúi đầu húp cháo, bị nàng thình lình hỏi tới, thiếu chút nữa liền muốn đem một miệng cháo phun cả ra ngoài, may mà ta quan tâm đến hình tượng cố gắng chịu đựng, ra sức nuốt cháo trong bát xuống, nhưng lại không cản được ho khan, Lạc Thần bên cạnh đưa mắt nhìn ta một cái, không nói tiếng nào từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn lụa đưa cho ta, rồi lại như trước cúi đầu im lặng húp cháo.
Ta một bên vừa dùng khăn lụa lau miệng, một bên vừa ca thán trong lòng, không xong, mặt hình như lại đỏ rồi.
“Đây là làm sao đây, ta không phải chỉ hỏi ngươi ngủ như thế nào thôi sao, ngươi làm sao lại liền phản ứng như vậy?”
Vũ Lâm Hanh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ta.
Yêu nữ đáng chết, đúng là ấm nào không sôi thì nhấc ấm đó (*).
Ta hiện nay mới không cần để ý đến nàng, mặt căng cứng dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đem điểm tâm sáng ăn xong, khẩn cấp đi trước một bước, ra khỏi cửa khách điếm để hít thở không khí.
Thời gian tiếp theo, ta một bên vừa dựa vào của khách điếm thư giãn tâm tình, một bên lại không chủ ý lướt mắt nhìn nhìn về ngã tư đường trước mắt.
Có thể đang là ban ngày, trên đường cũng không tĩnh mịch như tối hôm qua, cư dân trong thành đều tán ra bận rộn, cũng có không khí lưu động của dòng người. Chỉ là bầu không khí vẫn như cũ chán nản u uất, trên đường người qua lại che ô, vẻ mặt đều là lạc lõng trống rỗng, giống như có một loại lực lượng không biết tên nào đó, dùng móng vuốt sắc bén của mình tóm chặt, đang ở trong cổ thành Giang Nam này mà ẩn nấp.
Ta yên lặng nhìn những chiếc ô lui tới lưu động, vươn tay ra đón giọt mưa trong suốt nhỏ từ trên mái hiên xuống, mưa rơi vào lòng bàn tay ta, liền tan ra, cảm giác là cực kỳ mát lạnh, êm ái. Tâm tư đang lúc lay động, Lạc Thần lại từ phía sau ta đi đến, trên tay cầm theo hai tán ô cùng với Cẩm Sắt, trên lưng lại chính là Cự Khuyết.
Nàng đem ô cùng Cẩm Sắt đưa cho ta, tròng mắt nheo lại, mưa bụi li ti nương theo gió thổi đến, đậu lên trên hàng mi khẽ run của nàng, mà mắt nàng, lại tựa như cơn mưa Giang Nam, êm đềm triền miên, ẩn giấu phong tình, như thế nào cũng xem không đủ, nhìn mãi không chán.
Ta tỉ mỉ ngắm nàng hồi lâu, mới cười nói:“Vũ Lâm Hanh đâu rồi?”
“Nàng đang thu dọn ở phía sau.” Rồi Lạc Thần đem ô che lên, nhẹ giọng nói:“Hôm nay chúng ta trước tiên đến Thính Vũ Lâu nhìn xem chuyện kỳ quái.”
Ta gật gật đầu, hai người bung ô đi đến trung tâm đường cái, không nghĩ tới lúc này lại nghe được một tiếng thê lương lên ở xa xa truyền đến:“Thanh nhi! Thanh nhi của ta, ngươi ở nơi nào?!”
Chúng ta đều giật mình, mỗi người trên đường cái đều ghé mắt nhìn thử, liền trông thấy một nữ nhân trung niên tóc tai bù xù từ trong một cái hẻm nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, gặp người nào cũng đều nắm vạt áo gọi:“Thanh nhi! Thanh nhi!”
Những người kia đều chán ghét vội vã né tránh, không bao lâu, nữ nhân trung niên kia đã chạy đến trước mặt ta, trông rất chật vật, rối bù.
Nàng trợn tròn mắt chăm chú nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên liền ôm lấy vạt áo ta, kêu to:“Thanh nhi! Thanh nhi! Con ngoan của ta!”
Ta bị giật mình không nhẹ, bất đắc dĩ bị nàng gắt gao lôi kéo, không thể thoát thân, vội thấp giọng nói:“Đại thẩm, ta không phải Thanh nhi, ngươi nhận lầm người rồi.” Vừa nói, vừa muốn nàng đẩy ra, không ngờ nàng lại càng nhanh chóng ôm chặt lấy ta, một chân ta bị nàng bắt được, cả người nàng đều bám ở trên người ta.
Ta nhất thời phi thường quẫn bách, bất đắc dĩ nhìn Lạc Thần một cái, Lạc Thần liền đến bên người ta đem nữ nhân thần trí có chút mơ hồ này mà gỡ ra, nữ nhân kia thoát ly khỏi ta, lại tựa như sói đói bổ nhào qua ôm lấy Lạc Thần.
Thân mình Lạc Thần thoáng chốc cứng đờ, cúi đầu xem nữ nhân trung niên đang ôm đùi nàng, chân mày nhíu lại.
Nữ nhân kia lại kêu to:“ Thanh nhi của ta a! Ngươi không cần mẹ nữa hay sao!”
Lạc Thần đơn giản là bất động, tùy ý nàng ôm, có một chút bất đắc dĩ, buồn bực lên tiếng nói:“Ta không phải là Thanh nhi.”
Nữ nhân kia phỏng chừng chạm phải thân mình cực kỳ lạnh lẽo của nàng, liền cuống quít buông ra, run run một lúc, mới ngập ngừng sợ hãi nói:“Ngươi không phải Thanh nhi, Thanh nhi của ta không có lạnh như vậy, thân thể Thanh nhi rất ấm áp.” Nói xong, nước mắt lại liền rơi xuống.
Ta thương nàng có chút điên loạn, liền hòa nhã nói:“Đại thẩm, Thanh nhi của ngươi bình thường hình dáng thế nào? Có muốn chúng ta giúp ngươi tìm thử hay không?”
“Thanh nhi bình thường rất dễ nhìn, rất tuấn tú, cô nương trong thành đều thích hắn.”
Nguyên lai Thanh nhi này là một nam tử.
Đối với ta cùng Lạc Thần đều là nữ tử hàng thật giá thật, khả năng phân biệt của đại thẩm này đến tốt cùng là như thế nào đây?
Điên điên dại dại, thật ra lại rất đáng thương.
Nữ nhân điên này xoán vặn vạt áo, nước mắt lưng tròng, lại nói:“Thanh nhi có chiếc thuyền, bình thường đều là ở trên Bạch hà bắt cá, vài ngày trước đó hắn trở về giống như mất hồn, cũng không nhận thức ta là mẹ, chỉ biết ngây ngô cười, trở về mỗi ngày càng ngày càng trễ, hôm nay ta lại không thấy hắn.. Ta chỉ có một mình hắn là con, hắn rất ngoan, sẽ không có không nói lời nào với ta mà ra khỏi cửa.”
Ta cùng Lạc Thần nghe vậy, đồng thời nhíu mày, lúc này không biết làm sao lại nổ ra một âm thanh:“Không tốt! Lại có người nhảy xuống Bạch hà rồi!”
Người đi trên đường thoáng chốc đều dừng lại bước chân, hướng về phương xa mà nhìn ra, trên mặt đều là thần sắc kinh sợ.
“A, là Thanh nhi, nhất định là Thanh nhi!”
Nữ nhân vừa nói, lại vừa ôm Lạc Thần khóc rống, chảy cả nước mắt nước mũi, đáng thương áo trắng của Lạc Thần liền bị nhuốm mấy mạt vết bẩn.
Nàng sắc mặt đóng băng, liền vươn tay giữ chặt một người qua đường, hỏi:“Bạch hà ở chỗ nào?”
Lúc này , người bị Lạc Thần giữ chặt kia đang lấy ra một cái bánh rán từ trong túi giấy, há miệng sắp cắn, ngược lại trông thấy nàng thần sắc âm lãnh, sợ tới mức thân mình run lên, bánh rán trên tay cũng rơi xuống đất, run lẩy bẩy chỉ ngón tay về một phía, nói:“Xuyên qua con phố này, rồi băng thêm qua một cái nữa, sẽ tới, Bạch… Bạch hà rất lớn… Cô nương liếc mắt một cái liền có thể trông thấy.”
Lạc Thần gật gật đầu với hắn, rồi đem nữ nhân kia đẩy ra, thấp giọng dặn dò một câu : “Ngươi đừng hoảng sợ.” Tiếng nói vừa dứt, bóng trắng liền nhanh nhẹn vụt đi, tức khắc tiến vào trong màn mưa bụi, rất nhanh, sương mù cùng mưa bụi kia liền đem bóng dáng nàng xa xa mơ hồ ẩn đi không nhìn rõ.
Nữ nhân kia mếu máo một chút, rồi cũng vội vã nghiêng ngả lảo đảo đi theo. Chợt người chỉ đường kia như lại nhớ ra một điều gì đó, liền vội vã kêu lên : “Không thể đi đến Bạch Hà!”
Ta nghe vậy lại càng trở nên nôn nóng sốt ruột, tối qua có nghe chưởng quầy đặc biệt dặn dò: ở sông Bạch Hà và cầu Tử Kiều có điều kỳ quái, nhất thiết không thể tùy tiện đến đó. Lúc này Vũ Lâm Hanh lại chống cán dù đến đây, run run vươn ra tay áo, thế nhưng lại thấy ta đã bước nhanh về phía trước một bước, liền chỉ có thể ở phía sau gọi với lên:” Này! Hai người các ngươi bỏ lại ta ở đây đi đâu?!”
“Để sau sẽ nói với ngươi! Yêu nữ ngươi cũng nhanh đuổi theo!”
Ta chỉ bỏ lại một câu, Di Hoa Bộ liền nhanh chóng lướt ra bên ngoài.
===================
(*) Ấm nào không sôi thì nhấc ấm đó: nguyên văn 哪壶不开提哪壶 – Na hồ bất khai đề na hồ, là một câu thành ngữ. Ý chỉ : Nếu một ấm nước không sôi, không tạo ra bất kì âm thanh nào thì đó là cái ấm bị hỏng. Nếu một người cố tình chọn cái ấm này, tức là người đó cố tình nói đến những chuyện không nên nói, đề cập đến nhược điểm hay bí mật của người khác, tạo ra khó khăn. Một số cụm từ có nghĩa tương tự: “nói mát”, “cho người khác uống nước lạnh”, “nói chuyện không nên nói”, “đụng chạm nỗi đau”.