Bầu trời tối rất nhanh, ngay lúc chúng ta đang trên đường tìm nơi dừng chân, chạng vạng chỉ còn lưu lại một vệt sáng mỏng manh rồi cuối cùng cũng vội vàng và dần dần tắt mất. Bốn phía giống như treo một bức màn sâu khấu màu đen ướt sũng, hơi nước ẩm ướt theo gió lạnh cuốn lại đây, nhẹ nhàng cọ xát vào hai má của chúng ta.
Lúc này trên đường tĩnh lặng, cơ hồ song môn đóng chặt. Chúng ta tìm lâu như vậy, đừng nói là khách điếm, ngay cả ánh sáng của nhà dân cũng không có.
Chỗ nào cũng đóng cửa.
Mưa so với lúc trước lớn hơn rất nhiều, chúng ta toàn thân bị mưa xuyên qua, hàn khí không chút do dự thẩm thấu vào xương cốt.
Ta đã run rẩy vì lạnh, mưa ướt mi, bọt nước không ngừng chảy xuống, cho nên một mảnh u ám của Cô Tô Thành rơi vào mắt ta, như thể phủ lên một tầng sương mù mập mờ. Nếu ban ngày thành trì phong lưu vô cùng diễm lệ thì đến tối nghiễm nhiên trở thành quỷ mị.
Mới vừa rồi, Vũ Lâm Hanh vẫn không ngừng oán hận vì không tìm được chỗ, run run thân mình, âm thanh tức giận trong cổ họng như bị ai bóp nghẹn. Lạc Thần cũng không thật sự lạnh, lãnh đạm không tiếng động mà đi đằng trước,vạt áo thấm ướt. Ở trên đường dài yên tĩnh quần áo theo hành động của nàng phát ra tiếng vang vi vu tinh tế.
Ngay lúc ta hết sức tuyệt vọng, đột nhiên cách đó không xa thấy được một ngọn trần bì đèn, bốn phía màn đêm mờ mịt âm lãnh như phụ trợ thêm, làm ta hết sức chú ý.
Ta một trận sung sướng, ba người bước đi rất nhanh, rốt cục đã đến chỗ ngọn đèn.
Đó là một khách điếm hơi lớn, cửa đều thu thập sạch sẽ đúng mực, trên đỉnh cánh cửa treo hai ngọn đèn lồng lặng lẽ mà hồng ảnh tản mát. Lúc này một lão già râu tóc hoa râm vừa vặn lộ ra nửa thân mình, cẩn thận nhìn trái phải, liền muốn đóng cửa lớn lại.
” Khoan!”
Vũ Lâm Hanh kêu to một tiếng, vội vàng tiến lên từng bước ngăn cản, chốc lát một cái chân liền luồn vào khe cửa chưa được khép kín, thở hồng hộc nói:
“Ở.. Ở …trọ!”
Nàng vừa nói xong, liền đưa thỏi bạc lớn chói lọi trước mắt lão già kia, sợ người nọ không thấy mà đóng cửa lại. Ta cũng tiến lên gắt gao chế trụ cửa gỗ khép một nửa kia, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
Đầu năm nay, ở trọ nói dễ hơn làm.
Có thể nhìn ánh nến của khách điếm phát ra, lập tức cảm động đến nỗi muốn rơi nước mắt.
Lão già nâng lên đầu, nhìn Vũ Lâm Hanh giơ nén bạc, còn có ta đang gắt gao giữ chặt cánh cửa, cùng với Lạc Thần phía sau không nói một lời, ánh mắt trợn thật lớn, mở miệng, cằm suýt nữa rớt trên mặt đất.
Lão già kia là chưởng quầy của khách điếm này, họ Trương, người rất điềm đạm. Khách điếm này của hắn có tổng cộng ba tầng, lúc này lại cực kỳ im lặng, lầu một phòng đốt mấy cây nến đỏ, còn lại đều bị một mảnh bóng tối bao phủ, giống như bình thường không ai ở trọ.
Trương chưởng quầy nhìn ra nghi ngờ của chúng ta, cười nói:” Ta thật sự mạn phép, rất ít khách nhân đến ở trọ, có mấy người tìm ở trọ hiện tại đều ngủ rồi. Hơn nữa gần đây trong thành…” Hắn nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, trên mặt xẹt qua một tia thần sắc không được tự nhiên, ngược lại đổi đề tài, ôn nói hướng bên cạnh dặn dò: “Tiểu Dương Tử, nhìn xem nước ấm được không, ngươi đi lấy cho ba vị khách quan tẩy trừ, ngày lạnh, chớ cấp khách quan các loại đồ lạnh bằng không sẽ sinh ra bệnh.”
Ta có để ý sắc mặt hắn mới vừa rồi mất tự nhiên, bất quá vẫn là hướng hắn cảm kích gật gật đầu, bên cạnh chìa tay vắt khô vặt áo thấm nước.
Chẳng qua khi gọi tiểu nhị Tiểu Dương Tử vẫn như cũ thất thần, hé ra gương mặt đỏ bừng tràn đầy ngây thơ của trẻ con, chỉ lo nhìn chằm chằm Lạc Thần bên kia, bán vang đều chưa từng động.
Ta nhãn phong hoạt hướng Lạc Thần, đã thấy nàng im lặng đứng bên cạnh ánh nến, bởi vì nàng xuyên chính là áo trắng, mưa thấu thấp dưới áo trắng trở nên thông thấu, chất liệu may mong manh dính sát vào nhau da thịt, đem thân hình thon thả của nàng phác họa như ẩn như hiện, mới vừa rồi ở bên ngoài một mảnh tối đen chẳng thể phân biệt được rõ ràng, thoáng chốc ánh sáng hiện ra miêu tả sinh động, kêu người không thể dời mắt.
Lạc Thần lúc này vẻ mặt lạnh nhạt, không nhanh không chậm mà cúi đầu vắt nước trên quần áo, đối với chung quanh lại hồn nhiên bất giác, ta nhất thời nóng nảy, bước nhanh về phía trước đem nàng che chắn kín đáo, hướng tiểu nhị nghiêm túc nói: “Tiểu nhị ca, nước ấm!”
” Nga.. Nga.. Xin lỗi.. Xin lỗi.. Ta.. Ta cái này đi…”
Tiểu nhị vội vàng trở lại, mặt đỏ ngày càng lợi hại, cổ lui lui liền hướng phía sau mà chạy.
Vũ Lâm Hanh cùng lão già tà tà dựa vào quầy, nhìn thấy một màn này, che miệng cười rất giảo hoạt, ta tự nhiên không lưu tình, mắt hung hăng liếc xéo nàng một cái.
Lạc Thần từ phía sau ta đi ra, rất có ý vị mà liếc ta một cái, bên môi như có như không một tia cười nhạt, lên tiếng: “Ta lên lầu đổi quần áo.” Khi nói chuyện, đã muốn đi ra thật xa, Vũ Lâm Hanh run run vạt áo, hướng ta khoát tay, cũng hi hi ha ha mà theo sau nàng.
Mặt ta nhất thời đỏ bừng, nhưng trên người lạnh buốt, liền đi tắm nước ấm như lời khuyên, phỏng chừng sẽ sinh bệnh, liền bước nhanh đi theo.
Chỉ là đang lúc đi qua quầy, đã có một cỗ hơi thở thản nhiên vợt tới ta, hương vị cực kỳ quái dị. Ta theo bản nhìn thoáng nhìn, gặp một cái lư hương được bày bãi trên bàn, bên trong không có hương nến, mà là một nửa bột phấn, trong suốt long lanh, nhẵn nhụi phi thường.
Ta đối với mùi này cực kỳ mẫn cảm, liền hỏi Trương chưởng quầy: “Lão nhân gia, đây là chuyện gì?”
Trương chưởng quầy nói: “Đây là bột trừ tà do công tử ở Thính Vũ Lâu cầu về, mấy ngày này trong thành.. Trong thành không phải thực thái bình, chúng ta cầu được đảm bảo bình an.” Khi hắn nói đến công tử, vẻ mặt nghiêm chỉnh sùng kính.
Thính Vũ Lâu?
Công tử?
Ta có chút đăm chiêu mà gật gật đầu, thừa dịp Trương chưởng quầy xoay người cố sức thật nhanh lấy một chút cái gọi là bột trừ tà đặt trong lòng bàn tay, vừa đi vừa tinh tế mà tiến đến chóp mũi ngửi ngửi, đợi đến nhận một phần trong đó, trong lòng nhất thời co rụt lại.
Lúc này Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên đã đi lên lầu, ta bất động thanh sắc đem bột trừ tà trên tay vỗ vỗ, cũng xoay người lên lầu, Trương chưởng quầy lại bỗng nhiên từ phía sau gọi ta lại nói: “Xem ba vị cô nương là người ngoài, có một số việc có thể không biết, vì muốn khách quan hảo, trong thành mấy ngày nay đừng đi đến bờ Bạch Hà du ngoạn, hơn nữa là Tử Lăng Kiều, là vạn vạn lần không được đi.”
Hắn thần sắc cực kỳ ngưng trọng, tâm ta khẽ động, trong lòng đánh dấu Bạch Hà cùng Tử Lăng Kiều làm một cái lưu ý.
Xem ra Cô Tô thành này, bề ngoài không phải là phong lưu kiều diễm như vậy, cũng không biết trong góc nhỏ nào đó, ẩn dấu nhiều ít bí mật mà ta không biết.
Kế tiếp, ta chậm rãi thoải mái ngâm trong nước tắm, tiếp đến thay đổi quần áo sạch sẽ, vì bao hành lý của chúng ta làm từ da, nên không có thấm nước, mọi vật trong bao may mắn tránh được đại kiếp.
Lúc này ta vừa lau tóc, vừa cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh hai người đàm luận về bột trừ ta kỳ quái vừa rồi. Các nàng hai người cũng vừa mới tắm rửa, trên người tản ra hơi nước tươi mát, mơ hồ lộ ra mùi thơm.
Ta run run khăn mặt trên tay, nghiêm mặt nói: “Ta dám khẳng định, cách bào chế bột trừ tà này, trừ bỏ các nguyên liệu như minh hoàng, băng phiến, long não để nâng cao tinh thần, còn nhiều thiêm một loại dược không tầm thường.”
“Là gì?”
Vũ Lâm Hanh đang vội vàng tu bổ lại móng tay của nàng, trời tối rồi, vậy mà nàng vẫn sửa soạn, còn có trang sức tinh tế, đến khi ngẩng đầu lên cười vẻ mặt quyến rũ.
Lạc Thần cho tới bây giờ cũng không trang điểm, diện mạo như hoa sen vươn lên trời, ta ngày thường xuất môn vẻ ngoài cũng đơn giản, mà Vũ Lâm Hanh lại thật sự rất cân nhắc bề ngoài. Nàng từ trước thích chưng diện, trong bao lý trừ bỏ quần áo ra, son bột nước kim phiến ngân châm…vâng… vâng… nữ nhân này đều chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, mà thứ nào cũng đều phải là tốt nhất.
Ta hoàn toàn có thể tưởng tượng thời điểm nàng còn có thể thập phần cẩn thận tô lại hàng mi cong như lá liễu kia, thuận tiện giương nanh múa vuốt tới gần tống tử cười tủm tỉm mà nói: “Này vị tống tử gia gia đợi chút một lát, cô nương ta trang dung rất nhanh thôi, đợi xong sẽ chơi cùng ngươi.”
Sau đó cái gọi là tống tử gia gia, khẳng định phải xấu hổ và giận dữ mà nhảy sông tự vẫn.
Ta liếc nàng một cái, nói:” Là Cẩn Tô Tử.”
Lạc Thần nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nỉ non nói: “Cẩn Tô Tử?”
Ta gật đầu nói: “Ân. Nói đến Cẩn Tô Tử này, trong bản Bách Thảo Đường Hội Tập của Côn Luân ghi lại, khi đó nàng hái một gốc cây bảo ta nhìn, đây là một loại dược cực kỳ âm tà, dược thảo này vốn mọc ở phần mộ không lâu, dựa vào hấp thủ thi khí mà sống, phát ra mùi rất là đặc biệt. Nghe nói nếu để lâu còn có thể thành tinh, Cẩn Tô Tử thành tinh này có thể nhiếp nhân hồn phách. Sau khi nghiền nát thành dược phấn, người nếu ngửi nhiều, thần trí sẽ hôn mê, ý thức bản thân dần dần tiêu tan.”
“Ác như vậy?” Vũ Lâm Hanh vẻ mặt kinh ngạc.
Lạc Thần thật sâu nhìn Vũ Lâm Hanh liếc mắt một cái, liễm mi nói: “Cẩn Tô Tử này nhiếp hồn phách ngườilà chuyện xác thực, trước kia từng có một cái giang hồ thuật sĩ dựa vào Cẩn Tô Tử tinh luyện dược bức người uống, để khống chế tâm hồn này, người bị khống chế đánh mất nhận thức của bản thân, một mặt nghe lệnh của thi thuật giả, dần dần bán mạng trở thành cái xác không hồn.”
Vũ Lâm Hanh hừ lạnh một tiếng, nói: “Bột trừ tà kia, chẳng phải là thứ hại ngườisao? Chưởng quầy kia còn xem nó như bảo bối mà cung ứng, bị người bán cũng không biết.”
Ta nói: “Cẩn Tô Tử này pha trong bột trừ tà với số lượng cực nhỏ, nhưng tóm lại không phải thiện vật, chính là chưởng quầy này giống như đối với Thính Vũ Lâu hết sức tôn sùng, chúng ta mới đến, cũng không phải tìm chi tiết về Thính Vũ Lâu cùng với công tử này. Mục đích của chúng ta chính là tới tìm tòa cổ lăng mà Côn Luân năm đó đã đến, nhưng nếu theo như lời nói mà theo đuổi việc này, tổng cảm thấy được không ổn.”
Vũ Lâm Hanh che miệng ngá, đứng lên run run vạt áo, nói:, nói: “Thôi thôi, ngày mai vào trong thành tìm hiểu một phen liền biết, Cô Tô Thành này kỳ quái, gần đây thấy một bộ quan tài trữ nước, thật sự là xúi quẩy chết đi được.”
Ta chọn mi nói: “Gặp quan tài đã nói xui, quan tài trước kia ngươi từng sờ qua không kể một ngàn lần thì cũng là tám trăm? Như thế nào không thấy ngươi kêu xui?”
Vũ Lâm Hanh hoa đào nhãn thương ta một chút, nói: “Chậc chậc, thật sự là Sư Sư ngươi sắp xếp ta đến đây? Ta mệt nhọc, cần phải trở về phòng ngủ.” Nàng nói xong nâng chân muốn đi, ngược lại quay đầu liếc mắt Lạc Thần một cái, cười đến vẻ mặt ái muội: “Ây da, ta nói ma quỷ, phòng của ngươi cũng không ở trong này, ngươi sao còn không đi, chẳng lẽ là phải lưu lại để làm ấm giường của Sư Sư?”
Ta mặt đỏ lên, lập tức ném ly trà về phía nàng, nàng một cái xoay người, dưới tay lưu loát đem ly trà chặn đứng.
” Xì, coi chừng vỡ phải bồi thường.” Nàng cười hì hì nói.
Hừ, trong lòng ta hừ lạnh, rõ ràng yêu nữ này gia tài vạn quán, Mặc Ngân Cốc lí vàng bạc châu báo chất cao như núi, hiện giờ lại đau lòng vì một chén trà bình thường, thật muốn từ đầu đến chân khinh bỉ nàng.
Vũ Lâm Hanh đem ly trà ném về hướng Lạc Thần. Lạc Thần cũng không thèm nhìn tới, thân thủ lạnh nhạt đón lấy ly trà, nhẹ nhàng phóng đến trên bàn, lại hơi hơi nhìn chằm chằm ta.
Ta bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng như có chút lông vũ angứa ngáy hơn bình thường, quan hệ của ta cùng nàng, ở trước mặt Vũ Lâm Hanh không làm rõ, liền như vậy dấu che dấu giấu đến bây giờ, nguyên bản lúc trước hai người người đi đường, đều là cùng giường mà ngủ, hôm nay cùng nàng tách ra, tổng cảm thấy được trong lòng vắng vẻ.
Vũ Lâm Hanh làm mặt khó coi, quay đầu lại nói: “Đi rồi đi rồi, đi ngủ, ma quỷ ngươi cũng mau lên, chớ ở trong này.” Chân vừa nhấc, liền đẩy cửa mà ra.
Lạc Thần lặng im nửa ngày, cũng nhẹ nhàng đứng dậy, trong lòng ta gắt gao co rụt lại, đã thấy nàng đi tới cửa dừng lại, ánh nến màu đỏ phía sau thản nhiên chiếu sáng một thân của nàng, lộ ra thản nhiên ôn nhu.
Nàng mấp máy môi mỏng, nói với ta:”Ngủ ngon.”
Ta vội vàng bước lên phía trước bắt lấy tay nàng, tay nàng mềm mại không xương, mỏng lạnh nhẵn nhụi, ta cúi đầu, nhìn chằm chằm cổ tay trắng muốt của nàng, lòng bàn tay ta nắm thật chặt tay nàng.
Nàng xem hai người nắm chặt tay, ảm đạm cười, lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong khoảnh khắc lúc đó, ta chỉ nhìn thấy trán nàng điểm một chu sa đỏ ửng, một cái chớp mắt ám muội, nhắm chặt theo cửa phòng tan mất.
Tâm lập tức trầm xuống.
Luyến tiếc làm cho nàng đi.
Rất muốn nàng lưu lại với ta.
===============
tống tử : cương thi/ xác ướp