Chương 29: Dò Hư Lăng – Quyển 2: Cổ Thành Trầm Phù -Chương 28 Bàn chuyện đêm khuya

“Y Nhi. . . . . .” Côn Luân đôi mắt nhẹ nhàng buông xuống, bên trong hình như có thống khổ: “Ngươi cuối cùng cũng tới , ta vốn tưởng là hắn sẽ bỏ qua cho ngươi”. Nàng không hề nói nhiều lập tức mỉm cười vẫy tay, gọi ta như cũ.

ta chớp mắt, ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt quen thuộc, cứ như đang trong mộng ảo. Mỗi ngày trôi qua ta đều cầu mong được nhìn thấy nàng, mà bây giờ tâm nguyện được đền đáp, lại một câu cũng không nói nên lời. nàng thản nhiên nhìn, mắt như ngọc sáng, rơi vào mắt ta, vẫn như rượu ủ lâu trong hầm, hương vị thơm nồng thật lâu.

“Côn Luân. . . . . .” Ta nghẹn ngào.

Côn Luân yêu thương sờ sờ của ta đầu: “Thật như là gầy rất nhiều. . . . . .” Nắm lấy tay của ta, nhìn đến mặt trên băng vải, đôi mi hơi nhíu, “Đây là vì gì mà bị thương? Y Nhi ngươi thật không biết bảo trọng mình. . . . . .”

Ta vội vàng lắc đầu, đồng thời phát hiện chính mình có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi nàng, lại không biết bắt đầu từ manh mối nào, chính là nói: “Ta không sao, một ít tiểu thương, sau này sẽ cùng ngươi nói ra, nhưng thật ra Côn Luân , Vương gia cầm trên tay ngọc bội của ngươi, ta nghĩ đến ngươi bị hắn. . . . . .”

“Ta không sao” Nàng bỗng nhiên thản nhiên cười hạ, xem như cho ta một cái an ủi. Ta không nhớ nổi đã nhìn qua bao nhiêu lần núm đồng tiền của nàng, hiện giờ xem ra, trong lòng lại có chút chua xót.

Kế tiếp, nàng căn dặn ta một ít việc vặt, chỉ là chỗ để một ít thức ăn, ta tim lặng dựa vào xe lăn của nàng, ngẩng đầu lên nghe, hoảng hốt trở lại cuộc sống trước kia ở đất Thục, cùng nàng một chỗ nương tựa lẫn nhau, ngày ngày trôi qua như vậy,. không màng danh lợi.

Côn Luân phất tay vào mép tóc ta, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ngọc trâm của ngươi đâu? Như thế nào hôm nay lại để tóc xõa dài?”

Ta đột nhiên nhớ tới ban ngày quá vội vàng đem ngọc trâm đưa cho Lạc Thần ở Ngọc Thế Viên, trong đầu quay quay chen chúc những chuyện xung quanh về ngọc trâm và chiếc hộp ngọc phỉ thúy, tàn nhẫn đem ta quay về sự thật. Ta cùng Côn Luân, hiện giờ đang ở một cái hoàn cảnh không có người, ta có thể đem nghi vấn trong lòng cởi bỏ?

“Côn Luân…. Ngọc trâm kia, rốt cuộc là cái gì, vì cái gì thiên mệnh kính. . . . . .”

Ta nhìn nàng trầm tĩnh nhíu mày, cúi đầu đặt câu hỏi, mà khi ta vừa nói “Thiên mệnh kính” ba chữ sau, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh trắng hỗn độn.

“Ngươi nói cái gì? !” Côn Luân run rẩy nói xong, trên mặt khiếp sợ, ta chưa bao giờ từng gặp qua.

Ta đứng dậy, thở dài, lập tức đem chuyện tình mấy ngày nay ra nói , Côn Luân trên mặt biểu tình bất ngờ, đang nghe ta tóm tắt lại đầy đủ, mặt nàng trắng bệch, không còn chút máu.

Ta nói tiếp:” Côn Luân, có một số việc ngươi chắc là hiểu được, vì sao ngươi lại không cho ta biết, chẳng lẽ ta không phải thân nhân của ngươi sao? Hiện giờ ta đã trưởng thành, không thể trở thành chỗ dựa được sao? Ngươi muốn tìm điều gì, ta giúp ngươi tìm, ý nguyện của ngươi, ta giúp ngươi hoàn thành, nếu người khác khi dễ ngươi, ta nhất định làm hắn sống không dễ chịu. Ta xin ngươi chớ gạt ta, cứ như thế này, thật khó chịu đựng.

Ta kích động nói, Côn Luân giật mình , lập tức ai oán nhìn ta, nói : “Y Nhi, mấy ngày nay ngươi thêm rất nhiều lệ khí (ác tính), nhớ rõ ta đã dạy ngươi thế nào không?”

Ta cắn cắn môi, trả lời:” Thần như tơ nhện, tâm như mặt nước, bất kinh bất nộ, không buồn không nóng”

Nàng đem ta kéo đến nàng trước mặt, tay phất qua mặt ta, cười khổ nói: “Đúng rồi, ngươi nhớ rõ này bốn câu, thế vì sao làm không tốt? Y Nhi, ngươi cùng người khác không giống nhau, thêm một phần lệ khí là tương lai sẽ hại thảm ngươi, cảm xúc của ngươi thường bị dao động lớn, gần đây……….Có phải hay không lại mơ thấy ác mộng?”

“Ân.” Ta gật gật đầu, ác mộng kia cứ xuất hiện sau khi từ cổ mộ trở về, càng ngày càng thường xuyên, thế nhưng cũng càng ngày càng chân thật, chúng nó giống như hóa thành vô số cổ trùng, tiến vào da thịt xương cốt, từ đầu đến chân không chừa chỗ nào cắn ta, khiến ta hàng đêm không được an bình.

“Y Nhi, ta hiểu được ngươi oán ta rất nhiều sự tình cũng không cho biết, báo cho ngươi, vốn ta là hy vọng ngươi cả đời không lo, cứ như vậy mà yên bình trôi qua, cái gì phàm trần thế tục phiền não, ngươi cũng không phải có, nhưng hôm nay. . . . . .” Nàng dừng một chút, con ngươi thần sắc nhuộm vàng ánh nến, có vẻ trống rỗng phi thường.

Ta cùng Cẩm Niệm, Tạ Tử Nguyên, cũng chính là tôn vương hiện giờ , còn có ta sư muội Diệp Tử Nhứ, bốn người nguyên là quen biết từ trước, khi đó Tạ Tử Nguyên vẫn chưa được phong làm vương tước, vẫn là một kẻ giang hồ lãng tử, mẫu thân ngươi ,Cẩm Niệm là con của Thiên Quan Sư Lãng, mà ta cùng Tử Nhứ thay nam nhân kế thừa sự nghiệp của sư phụ. Chúng ta bốn người khi đó tình nghĩa sâu đậm, còn trẻ hết sức lông bông cũng đi dò lăng mộ nhiều lần, chính là nhiều năm trước, chúng ta từ mộ táng của một quan lớn trở về, mà từ đó nhân sinh của chúng ta đều vì cái đồ vật đó mà thay đổi”

Ta im lặng nghe, trong lòng ẩn ẩn đoán được cái đồ vật nọ, cụ thể là cái gì.

Côn Luân nói tiếp: “Chúng ta phát hiện trên đời thế nhưng thực sự tồn tại trường sinh bí kíp, bất tử cuốn ngọc toa lục vẫn còn ghi lại, còn thấy được, mộ bên trong rõ ràng vẫn có người, không biết đã sống nhiều hay ít năm!” Nàng sắc mặt hoảng sợ, giống như tình cảnh năm đó chân thật tái hiện, ta hé miệng, thầm nghĩ dạng cùng ta lúc ấy thấy sở Vương phi , là giống hệt nhau.

“Ngày xưa ta không tin điều đó, nhưng nó đã thật sự xảy ra, ta không thể không tin. Tạ Tử Nguyên không cam chịu cuộc sống của kẻ bình thường, từ đó về sau nổi đối với ngọc toa lục nổi lên tham niệm, hắn hạ quyết tâm phải tìm bằng được trường sinh bí kíp, đi khắp nơi tìm ngọc lục toa, đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, thật sự rất nhiều….” Nàng thở dài, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng: “Cuối cùng kết cục người bỏ đi, người bị gả, người đã chết, đều hóa thành tro . . . . . .”

Côn Luân bình tĩnh nhìn ta, mắt ẩn có gợn sóng: “Y Nhi, ngươi có biết ta muốn gì không?”

“Côn Luân. . . . . . Ngươi cũng là muốn ngọc toa lục kia sao?”

Côn Luân gật đầu, rồi lại lắc đầu, lại nghe nàng gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Ta nghĩ phải , đơn giản là Cẩm Niệm có thể sống lại, nếu nàng có thể sống lại, ta liền cái gì đều nguyện ý đi làm.”

Những lời này như sét đánh ngang tai, khiến ta run rẩy lui về phía sau: “Mẫu thân có thể sống lại? !”

Trong trí nhớ của ta, mẫu thân rất phong nhã tuyệt đại, nàng trên đời này có lẽ là nữ tử ôn nhu nhất, cũng là giọng nói ngọt ngào nhất trên đời, vậy mà nam nhân kia lại không biết đường quý trọng nàng, đối với nàng vô tình phỉ báng, cứ vậy mà giẫm đạp.

Hồi tưởng những chuyện đã là dĩ vãng, trong lòng chợt co rút đau đớn, giống như có một cái roi cao, cứ thể hung hăng quất vào thật sâu trong trái tim ta. Thật lạ là mẫu thân dù có bị người khác cay nghiệt nói cũng không một chút phật lòng, nàng vốn quá ôn nhu, ngày thường chăm sóc ta, nàng hay nhắc nhiều nhất là một người nữ tử tên Côn Luân, ta không thể quên khuôn mặt dào dạt, ấm áp mỉm cười của nàng mỗi lần nhắc đến hai chữ Côn Luân ấy.

Khi đó, ta thậm chí có loại ảo giác, mẫu thân căn bản không thích nam nhân kia, ngược lại thích Côn Luân nhiều hơn.

Sau này khi nàng bị ác độc hoàng hậu kia bức tử, ngày mà nàng mất ta hoàn toàn điên dại, trở thành con quái vật đáng bị phỉ nhổ trong cung. Sau này ta liền giết nữ nhân kia, lúc bị xử cực hình chính là Côn Luân đã cứu và mang ta tới đất Thục, đi một lần, chính là mười năm.

Lúc này Côn Luân lại mở miệng, đánh gãy những hồi ức của ta: “Y Nhi, ngọc toa lục có thể khiến người khác cải tử hoàn sinh….” Nàng vừa dứt lời, cửa sổ bỗng nhiên vang lên vài tiếng động nhỏ, chúng ta nhất thời biến sắc.

“Ai ở ngoài vào đi” Ta hạ giọng nói, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, người gõ cửa vừa rồi hay là Lạc Thần, nàng nhắc nhở tình huống phát sinh sao?

“Mau chút đi, Tạ Tử Nguyên đang phái người tới hỏi”. Côn Luân dưới tình thế cấp bách vội vàng thúc giục ta, ta khẽ cắn môi, vội vàng vào bên trong, đẩy cửa sổ phi thân nhảy ra, trên nóc nhà đột nhiên có người treo ngược xuống, hù ta nhảy dựng.

Người nọ bàn tay lạnh lẽo nhẵn nhụi, nắm chặt tay ta, xoay người đem ta kéo lên.

“Hư……” Người đó vẫn im lặng động tác, ta nhìn lên mừng rỡ, quả nhiên là Lạc Thần không thể nghi ngờ.