Quỹ Trĩ……?
Ta nghe Lạc Thần trầm giọng đáp xong, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vô cùng khác thường: Quỹ Trĩ…Tên này…như thế nào nghe quen thuộc như vậy ?
Từ từ, ta giống như đã ở nơi nào nghe qua?
Cả người cứng lại. Lục lọi ký ức một hồi, rốt cuộc đã tìm ra căn nguyên cái tên “Quỹ Trĩ” kia…Lúc trước ở trong lăng mộ Sở Vương Phi, ta cùng Lạc Thần sau khi bị rơi từ cơ quan “Thạch đầu vấn lộ” xuống, Lạc Thần lại phát hàn tật. Trong lúc nàng thần trí mơ hồ, ta nhớ rõ đã nghe nàng lập đi lập lại rất nhiều lần cái tên “Quỹ Trĩ” này, còn có kêu người tên “Quỹ Trĩ” giết nàng đi, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Sau ta có từng hỏi Lạc Thần Quỹ Trĩ là ai, nhưng nàng lại chỉ buồn buồn không nói không rằng, tính khí trở nên phi thường lãnh, không trả lời ta. Ta không có cách nào khác, đành lưu tâm đôi chút, rồi cũng để tên kia cũng phai mờ dần.
Có nằm mơ cũng không ngờ rằng, chủ nhân cái tên kia cư nhiên sẽ có ngày xuất hiện ở trước mặt ta.
Quỹ Trĩ này, rốt cuộc là loại người nào?
Nàng cùng Lạc Thần, là có…quan hệ như ra sao?
Não ta ong ong, kịch liệt hỗn loạn. Trong khoảnh khắc chớp mắt, hoặc có hoặc không, không biết bao nhiêu ý tưởng lướt qua trong đầu.
Hiện tại Lạc Thần chỉ im lặng đứng ở bên người ta. Biểu tình trên mặt là vô cùng lãnh đạm, cùng với vẻ hoảng hốt trong một khắc trước tựa như là hai ngươi khác nhau. Nàng ngay lúc này quá mức bình tĩnh, giống như mặt nước tĩnh lặng, không có lấy một gợn sóng… Loại tương phản khác biệt trước sau này của nàng, ngược lại khiến cho lòng ta lại vô cớ nổi lên cảm giác lo lắng bất an.
Ta đến sát nàng, sóng vai chung một chỗ cùng quan sát đám hắc ảnh kia đang dần tiến gần lại đây. Ta lúc này không biết nàng rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì hoặc đang tính toán chuyện gì. Trước mặt đang đến, chính là quá khứ của nàng. Mà ta, tiếc rằng, lại không có lấy nửa phần liên hệ với quá khứ kia.
Nàng hơi nghiêng sườn mặt, liếc nhẹ ánh mắt về phía Vũ Lâm Hanh sắc mặt khó coi ở phía sau, nhẹ giọng bảo:“Thanh Y, lui về phía sau, đi đến chỗ của Vũ Lâm Hanh.”
Ta không nhúc nhích.
Cho dù quá khứ là không được tham dự cùng nàng, ta cũng nguyện ý cùng nàng đối mặt hiện tại.
Ta đáp:“Không.”
Nàng có chút khổ sở mỉm cười, nhu hòa trách: “Ngươi sao vậy? Tại sao lại không nghe lời?”
Ta im lặng nhìn nàng, trầm giọng nói:“Ta chính là như vậy, từ nhỏ vốn đã không nghe lời.”
Nàng hơi thoáng ngạc nhiên. Tiếp đó khuôn mặt giãn ra, cặp mắt sáng lấp lánh nhìn ta, nói: “Ngươi trước kia không phải từng hỏi ta Quỹ Trĩ là ai sao? Ta khi đó không có nói cho ngươi biết. Nay trả lời, có quá muộn hay không?”
Ta lắc đầu. Như thế nào muộn đâu, ta chỉ là sợ ngươi không nói.
Lúc này Đoan Yến tiến gần lại đây, vô cùng nghi hoặc nhìn Lạc Thần: “Lạc cô nương, ngươi gọi ai Quỹ Trĩ ? Bọn kia chính là nhóm người đã thuê ta, ngươi có người quen ở trong đó hay sao?”
Lạc Thần không đáp lại, chỉ quay đầu chăm chú nhìn đám người đang ngày càng gần kia. Rất nhanh bọn họ chỉ còn cách chúng ta một đoạn không xa. Một mảnh đen nghìn nghịt đình trú ở trước mắt, đem chúng ta vây kín.
Không khí tại chỗ trở nên đặc biệt ngưng trọng. Loại áp lực này cơ hồ khiến ta phải cố hít thật sâu. Lúc này, thanh âm nữ nhân kia lại vang lên, xem như trả lời cho Đoan Yến: “Tự nhiên là người quen, Đoan công tử.” Âm kia dừng một chút rồi lại nói : “Lúc trước Đoan công tử mất tích, ta còn tưởng là gặp phải chuyện bất hạnh đâu, cư nhiên không nghĩ còn có thể gặp lại ngươi.”
Đoan Yến nghe xong, mặt có chút cương cứng, đành cười gượng mấy tiếng.
Người đang nói chuyện chính là một nữ tử đứng đầu đám người áo đen. Thân hình nàng cao lớn. Trên người phủ một kiện hắc bào, nửa trên khuôn mặt bị mũ trùm che khuất, chỉ có thể trông thấy sóng mũi cao thẳng cùng phần đường cong dưới mặt sắc lạnh, tựa như dùng đao gọi thành. Trên người khí lạnh nhè nhẹ tản ra, phảng phất như bóng đêm yêu dị, gọi người chỉ cần liếc mắt một cái nội tâm liền sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Đứng hai bên trái phải của nàng là hai người vô cùng quen mắt. Một cư nhiên là Trác Đoạn Huyên trước đây có cùng tranh chấp với chúng ta ở Long Câu; còn một sắc mặt lại mang vẻ dãi dầu phong sương, mắt ưng sắc bén tỏa ra hàn quang, cư nhiên chính là Thanh Tùng Tử. Đứng sau ba người bọn họ là đại đội nam tử áo đen, mỗi người đều đeo mặt nạ Tu La, tựa như quỷ mị, một tiếng cũng không phát ra.
Thanh Tùng Tử vẻ mặt ơ hờ nhìn chúng ta, tựa như chưa từng quen biết. Mà Trác Đoạn Huyên trên vai vác thương vàng, đi đi lại lại nhìn ba người Lạc Thần, ta cùng Vũ Lâm Hanh. Hắn vân vê lọn tóc trước ngực, âm dương quái khí mà cười nói: “Đại nhân, còn có hai vị cô nương, thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”
Vũ Lâm Hanh nhớ tới việc không vui trước đây ở trong cổ thành Long Câu, trừng mắt một cái, giễu cợt nói với hắn: “Yêu nhân chết tiệt, ái nam ái nữ, ai muốn hữu duyên với ngươi a ?.”
Trác Đoạn Huyên mặt biến sắc, “Sách” một tiếng, đang muốn cùng Vũ Lâm Hanh tranh cãi phân cao thấp thì nữ nhân hắc bào lại lên tiếng cắt ngang : “Đoạn Huyên, lui ra sau.”
Trác Đoạn Huyên đối với nàng dường như thập phần úy sợ, mắt phượng hẹp dài liếc chúng ta một cái, sau đó cung kính thối lui về phía sau.
Lạc Thần mắt khóa chặt về phía trước, chính là chằm chằm nhìn vào nữ nhân mặc hắc bào. Mà nữ nhân kia cũng ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười băng lãnh đầy giễu cợt.
Ta nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Nữ nhân kia hơi nâng mũ trùm lên, thoáng lộ ra nửa phần mắt, nhìn Lạc Thần một lúc, rồi cất giọng thanh lãnh nói: “Lạc, đã lâu không gặp.”
Lạc Thần thần sắc có chút tái nhợt, thanh âm phá lệ lãnh đạm:“Đã lâu không gặp.”
Nữ nhân kia khẽ cười một tiếng:“Ngươi đối ta cũng thật xa lạ. Không ngờ chúng ta trùng phùng lần này lại là ở trong hoàn cảnh như vậy.”
“Ta cũng không muốn có loại trùng phùng này.”
Nữ nhân kia tựa như đã quá quen đối với sự lãnh đạm hờ hững của Lạc Thần, chỉ thản nhiên nói tiếp:“Ngươi đương nhiên không nghĩ muốn có loại trùng phùng này.” Nàng đưa mắt quét qua vài lượt, cuối cùng ánh nhìn lại chằm chằm rơi vào người ta, cất tiếng nói: “Lạc, những người này đều là bằng hữu của ngươi sao?”
Ta một mực im lặng từ đầu đến giờ, mà thực ra cũng không biết nên nói điều gì. Đứng tại ngay bên cạnh Lạc Thần, bị ánh mắt của nữ nhân kia khóa chặt, toàn thân ta nhất thời liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lạc Thần không trả lời nàng, nghe nữ nhân kia nói tiếp:“Thời gian có lẽ là rất thần kỳ đi. Trong ấn tượng của ta, ngươi từ nhỏ đã không đặt ngươi khác vào mắt. Thậm chí đến cả ta cũng không nguyện ý nhìn nhiều hơn một chút. Không nghĩ được ngươi cư nhiên lại sẽ có bằng hữu. Ngươi khác trước đây, quả thật thay đổi rất nhiều.”
Lạc Thần nhàn nhạt cắt ngang lời của nàng: “Chuyện cũ không cần nhắc lại, đều đã qua. Ta cũng không còn là ta của trước kia.”
Nữ nhân lướt ánh mắt về phía tay trái của Lạc Thần, nụ cười trên khóe môi hơi cứng lại, nói: “Ngươi hiện nay một ngón tay đã phế, tiện thể liền nghĩ chỉ cần như cậy đã có thể đem quá khứ vứt bỏ không còn một mảnh sao ? Cho dù là ngươi chặt toàn bộ tay chân, cũng không che giấu được thân phận phản đồ của ngươi. Ngươi từ khi sinh ra đã định là tôi tớ của Yên Vân Hải, là tôi tớ của ta, làm cách nào cũng không thể phủ nhận. Chỉ một ngón tay thì cho là có khả năng đổi lấy tự do sao ? Nếu thật muốn đổi, cũng phải lấy người của ngươi đến đổi.”
Ngón tay?
Lòng ta đột ngột chấn động mãnh liệt. Ngón út của Lạc Thần hóa ra là vì nữ nhân này mà đứt sao?
Chiếu theo lời nói, như vậy năm đó Lạc Thần chính mình tự…tự chặt mất một ngón tay ?
Sắc môi Lạc Thần hơi chuyển sang chút trắng, nói : “Ta đã nói rồi. Ta không thuộc về bất luận kẻ nào. Tuy phụ thân nói : đời đời Lạc gia đều phải nguyện trung thành với chủ thượng Yên Vân Hải. Nhưng là ta sẽ không tuân theo, ta có cuộc sống riêng của chính mình.”
“Thật chứ ? Lạc lão cung chủ nghe được lời này của ngươi khẳng định là vô cùng đau khổ đi. Tỷ tỷ của ngươi vốn là kẻ không biết nghe lời, không nghĩ ngươi cũng theo nàng học thói xấu, liên đới khiến hai huyết mạch cuối cùng của Lạc gia đều ly khai khỏi Yên Vân Hải. Ngươi cho là rời khỏi Vân Yên Hải dễ dàng như vậy sao ? Cho dù đi tới chỗ nào, ngươi cuối cùng đều phải quay trở về.”
“Ngươi không được nhắc tới tỷ tỷ của ta.” Lạc Thần bỗng nhiên cắn chặt môi, trong cặp mắt băng tuyết tràn đầy lửa giận cùng không cam lòng, oán hận nói: “Ta làm trái di nguyện của cha ta, rời khỏi Yên Vân Hải cố nhiên là có sai. Chính là ta đã cắt ngón tay chuộc tội. Nhưng còn ngươi thì sao…Ngươi năm đó đối với ta làm việc gì…đối với ta làm việc gì?… Ta không biết vốn là ta nợ ngươi nhiều hơn, hay vẫn là ngươi nợ ta nhiều hơn…”
Nữ nhân kia nghe xong, dường như có chút nổi giận, nói: “Năm đó? Thứ năm đó ta ban thưởng cho ngươi, người khác cực khổ cả một đời cũng không nghĩ có được!” Rồi bỗng nhiên nàng lại mỉa mai cười: “Lạc, ngươi không nên có bằng hữu. Tựu như vị đang ở bên cạnh ngươi kia.” Nàng chuyển ánh mắt đặt vào người ta. “Ta nói rồi, người trên đời đều phải đi tìm đồng loại của mình. Ta và ngươi mới là đồng loại. Ngươi nên suy nghĩ kỹ lại. Vài thập niên sau, nàng ấy sẽ già đi, biến thành một lão đầu bạc xấu xí, chỉ còn mộ phần lạnh lẽo chờ nàng. Đến lúc đó, ngươi còn có thể nhớ đến nàng sao?”
Ta nghe thế, trong lòng mãnh liệt chấn động, nàng là có ý gì a?!
Lạc Thần xoay qua, ánh mắt chua xót nhìn ta, thấp giọng nói với nữ nhân: “Ta cũng sẽ già đi, không có gì bất đồng.”
Nữ nhân kia nghe thế, đột nhiên “Xích” một tiếng, cười lên.
“Lạc, ngươi không cần tự lừa mình dối người như vậy.” Miệng nàng vẫn như trước vẽ ra một nụ cười lạnh, tay tiếp đó đã vươn lên xốc mũ trùm. Mái tóc trắng bạc thoáng chốc xõa tung đổ xuống. Hé lộ ra khuôn mặt sắc lạnh tựa như được băng đao điêu khắc.
Rõ ràng là một đầu đầy tóc bạc, thế nhưng dung nhan lại phi thường trẻ tuổi.
Hơn nữa, đối với ta mà nói, lại vô cùng quen mắt.
Ta là vừa trông thấy khuôn mặt nàng, cả người liền mất khống chế phát run không ngừng.
Bởi vì trên đời này, không gì khiến ta sợ hãi cùng căm hận bằng khuôn mặt phía dưới mái tóc bạc kia.
================