Chương 27: Các Ngươi Đừng Lại Đây

Chương 27: Các Ngươi Đừng Lại Đây!

Tiền Phong kêu thảm thiết : “Mẹ ơi, có ma!”

Đệ tử Tiền gia đứng cạnh hắn đều khinh thường nhìn lại, đặc biệt là đội trưởng, biểu đệ của hắn, thiên tài Tiền Ninh còn cười khẩy.

“Công tử, nơi này là Yêu Ma Cốc, không có yêu quái chẳng lẽ có quỷ sao?”

Tiền Phong mặt đỏ bừng nhưng vẫn chỉ vào nơi xa nói: “Không! Các ngươi nhìn đằng kia kìa!”

Tiền Ninh thở dài một tiếng, nhìn ra phương xa, đột nhiên trợn trừng mắt ……

“Mẹ ơi, ma!”

Hắn nhìn thấy một đám người mặc bạch y, trên mặt biểu tình khủng bố đến cực điểm, như quỷ lao tới đây. Ở trong đám bạch y “Quỷ quái” còn có một đạo bạch quang, bay lơ lửng giữa không trung như lửa ma trơi……

Tiền Ninh hét lớn: “Đừng hoảng sợ! Trên đời này làm gì có ma quỷ!”

Hắn trừng mắt nhìn những bạch y đang chạy như điên đến, cao giọng quát: “Kẻ nào tới, dám to gan giả thần giả quỷ!”

Kẻ cầm đầu đoàn bạch y “Quỷ quái” thốt một tiếng rồi vỗ trán.

“A! Hóa ra hôm nay là ngày tứ đại gia tộc tổ chức thí luyện săn bắn ! Đầu với chả óc, ở Lôi Đình sơn trang lâu đến quên cả ngày tháng……”

“Ta là Tần Công Tần gia, xin hỏi phía trước là con cháu nhà nào đến đây thí luyện?”

Tiền Ninh vừa nghe, cau mày: “Tần Công? Các ngươi…… là đoàn bạch y tử sĩ của Tần gia?”

“Đúng vậy !”

Tiền Phong tức giận: “Cái quái gì thế này! Mẹ nó hậu bối thí luyện, Tần gia các ngươi còn mang tử sĩ tới dự thi? Có thấy quá đáng không!”

Tần Công vừa chạy như điên vừa nhìn: “…… Là công tử Tiền Phong sao? Không phải như vậy, ta là bị bắt! Tóm lại…… Mau chạy đi!”

Tiền Ninh cũng cười khẩy một tiếng: “Chạy? Ngươi coi tử đệ Tiền gia ta là cái gì?!”

Tiền Phong: “Đúng! Đệ tử Tiền gia ta, đầu có thể đứt, máu có thể rơi, chứ không bao giờ lâm trận bỏ chạy!”

“Rống!”

Đạo bạch quang điện kia mặc kệ bọn họ, chạy như bay mà vọt qua đội Tiền gia.

Tần Công chạy theo sau nó vẻ mặt tái mét , chỉ tay về phía sau……

Trong bóng đêm, một con quỷ khổng lồ như cự tháp, trên đầu nó có sừng dài, những cái rắng nang sắc nhọn trong miệng, ước chừng dài bảy tám thước . Cảnh tượng như Hỗn Thế Ma Vương bước ra từ địa ngục!

Con cự yêu khủng bố đột nhiên ngửa mặt lên trời gào rống. Tiếng như cự lôi, chấn động Yêu Ma Cốc!

Màng nhĩ của mọi người như đều bị xé toạc!

“WTF !”

Các đệ tử Tiền gia sợ tới mức chân nhũn ra, thậm chí nhất thời quên cả chạy trốn.

Tần Công thở dài một tiếng, không hổ là con cháu tứ đại gia tộc chi nhất Tiền gia, đối mặt với cự yêu khủng bố này cư nhiên không chút sợ hãi, thản nhiên đối mặt!

Giây tiếp theo……

“Chạy mau!”

Tiền Ninh là người đầu tiên bừng tỉnh, vọt chạy nhanh như chớp, thậm chí còn đuổi kịp Tần Công……

Thực lực hai người chênh lệch lớn mà trong nháy mắt hắn có thể vọt nhanh như vậy, có thể thấy trong hiểm cảnh, con người có thể bộc phát ra tiềm lực không ngờ.

Tiền Phong cũng bị dọa choáng váng, la lên một tiếng "Mẹ ơi", tuyệt vọng bỏ chạy.

“WTF ! Tần Công các ngươi làm gì mà trêu chọc cự yêu khủng bố như vậy! Ngươi, các ngươi định phá hoạt thí luyện săn bắn của tứ đại gia tộc!”

Tần Công mặt đầy ủy khuất: “Tiền Phong công tử, dù ta muốn phá hư thí luyện thì ta cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ngươi thử dụ con cự yêu khủng bố xem?”

“Thử …… Thì thử……”

Tiền Phong quay đầu nhìn thoáng qua, mặt tái nhợt, đột nhiên nhảy vọt về trước như con thỏ……

Một chỗ khác.

Tần Lôi nhìn địch nhân đứng đối diện, cười khổ một tiếng.

Hắn chủ động yêu cầu gác đêm, không nghĩ không gặp yêu thú mà lại gặp đội ngũ Triệu gia.

“Triệu Vô Cực, Triệu Vô Lượng, Triệu Vô Tướng!”

Triệu gia đại công tử Triệu Vô Cực thờ ơ nói: “Tần Lôi.”

Tần Lôi cười: “Hơn nửa đêm, ba vị Triệu huynh không tìm một nơi dựng trại đóng quân, tới chỗ Tần gia ta làm gì?”

Triệu Vô Cực nói: “Dựng trại đóng quân? Không, đó không phải là phong cách Triệu gia ta……”

“Nga?”

“Ngươi thật sự cho rằng với thực lực của Triệu gia ta sẽ cùng tam gia các ngươi ở chỗ này săn giết yêu thú, cạnh tranh công bằng sao?”

“Vậy ý ngươi là……”

Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng: “ Triệu gia ta đã ba lần liên tục đạt quán quân. Thực nhàm chán muốn chết , cho nên năm nay chúng ta muốn đổi cách khác……”

“Trực tiếp đi tìm tam gia các ngươi, cướp hết con mồi của các ngươi không phải trực tiếp tuyên bố thắng lợi luôn sao?”

Tần Lôi nhìn đội ngũ Triệu gia, thấy bọn họ đều tươi cười vô cùng tự tin, căn bản một cái bao đều không có.

Quả nhiên, từ đầu bọn chúng đã không định săn giết yêu thú, con mồi…… Là đội ngũ của tam đại gia tộc khác.

“Tần Lôi, ba năm trước ngươi được xưng là đệ nhất thiên tài trăm năm của Thanh Dương Thành. Khi đó ba huynh đệ ta liên thủ vẫn thua ngươi ……”

“Chỉ tiếc, phong thuỷ luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Nay dù ngươi khôi phục một chút thiên phú, nhưng lãng phí ba năm quý giá thời thiếu niên.”

“Hiện giờ ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta!”

Triệu Vô Cực đã là Nhị phẩm võ giả!

“Nga?”

Tần Lôi cười nói: “Ngươi muốn thử không?”

Triệu Vô Cực thờ ơ nói: “Đương nhiên.”

“Cũng được, đã như vậy thì ta cùng Triệu đại công tử đánh cược một phen.”

“Đánh cược như thế nào?”

Tần Lôi: “Rất đơn giản, bây giờ ngươi với ta đấu một trận công bằng. Thắng làm vua, thua làm giặc.”

“Nếu ta thua, Tần gia sẽ rút khỏi lần thí luyện lần này, tất cả chiến lợi phẩm sẽ thuộc về Triệu gia ngươi.”

“Nếu ngươi thua thì cũng thế, Triệu gia rút khỏi thí luyện. Nhưng các ngươi không có chiến lợi phẩm, cho nên…… Ta muốn có bồi thường khác!”

Triệu Vô Cực sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: “Tần Lôi, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao?”

“Ta thừa nhận, ngươi khôi phục thiên phú đúng là chấn kinh lòng người, phá tam cảnh giới, đột phá thành võ giả, nhưng mà…… một kẻ vừa mới đột phá võ giả sao có thể là đối thủ của ta, nhị phẩm võ giả đã dốc lòng nghiên cứu võ đạo nhiều năm?”

“Đúng là cuồng vọng!”

Tần Lôi cười: “Ngươi cứ trả lời đi, có muốn quyết chiến hay không?”

Triệu Vô Cực cười ngặt nghẽo: “Ta đương nhiên muốn , nhưng Tần Lôi ngươi đã hỏi qua những người khác trong đội ngũ Tần gia chưa, đã đồng ý để ngươi làm như vậy chưa?!”

Tần Lôi nhìn phía sau.

Tần Tích Vũ mỉm cười: “Đương nhiên ta tin tưởng Tần Lôi.”

Để tử Tần gia :“Chúng ta cũng tin tưởng hắn!”

Trong lòng Triệu Vô Cực hơi động: “Tốt, một khi đã như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi biết thế nào là thất bại thảm hại!”

Tần Lôi cười nói: “Tốt, nếu ngươi thua. Thứ ta muốn cũng không nhiều, chỉ có vài nguyên liệu luyện đan cần Triệu gia chuẩn bị một chút, yêu cầu này không quá đáng chứ ?”

Triệu Vô Cực: “Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ tiếc, ngươi lấy không được!”

Vạn Quân sơn, Yêu Ma Cốc, trong đêm tối, ánh trăng nhàn nhạt.

Một trận gió lạnh thổi qua, lá khô bay tán loạn!

Tần Lôi và Triệu Vô Cực đứng giằng co, chiến khí bùng lên mãnh liệt chạm vào là nổ ngay!

Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có tiếng truyền đến.

“Chuyện tốt như vậy, sao lại không rủ Tôn gia ta?”

Triệu Vô Cực nhìn đội ngũ vừa đến, đặc biệt là người cầm đầu, cười lạnh nói: “Tôn Hạo, với cảnh giới của ngươi hình như còn chưa đủ tư cách khiêu chiến với ta ?”

Tôn Hạo nhìn hắn một cái: “Nga? Ta và Tần Lôi đều là Nhất phẩm võ giả, vì cái gì mà Tần Lôi có thể khiêu chiến ngươi, Tôn Hạo ta thì không?”

“Tần Lôi…… Thanh danh của Tần Lôi hơn người trăm lần!”

Tôn Hạo không nhịn được mà bật cười: “Nếu thanh danh có thể định thắng bại thì còn phải thí luyện làm cái gì?”

Hắn nhẹ nhàng rút ra trường kiếm từ sau lưng, gió đêm nổi lên, một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng trong trẻo phát ra quang mang màu đỏ nhạt!

“Hả ?!”

“Đây là thần binh Tôn gia ta vừa mới luyện chế thành công, tên là Xích Nhật, mời chư vị chỉ giáo.”

“Ta biết Tiền Phong vài ngày trước được danh đao Hắc Tuyết do thất tinh điện đại trưởng lão Gia Cát luyện chế, chỉ tiếc hắn quá kém, ta không có hứng thú với hắn, hơn nữa……”

“Xích Nhật này chính là Cửu giai thần binh, hơn xa Hắc Tuyết!”

Khóe miệng Triệu Vô Cực hơi giương lên: “Có chút thú vị , bằng bảo kiếm này, ngươi có tư cách đấu cùng ta một trận . Một khi đã như vậy, tam gia cùng đánh một trận quyết định thắng bại!”

Tôn Hạo: “Được.”

Tần Lôi: “Được.”

Tam gia hỗn chiến, chạm vào là nổ ngay!

Ngay lúc này……

Bỗng nhiên nơi xa truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết. Từ xa vọng lại , càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ như có thiên quân vạn mã đang xông đến.

“Hả, sao lại thế này……”

Tam gia vừa muốn động thủ liền dừng lại, nhìn phía xa , bỗng nhiên trông thấy một đám người ngựa, điên cuồng chạy tới chỗ này…

Mà ở sau những người mặc bạch y là đội ngũ Tiền gia đang chạy như điên.

Sau đội ngũ Tiền gia, trong bóng đêm dày đặc như mực, một đầu hai đồng tử bắn ra thị huyết hồng mang, trên đầu song giác vặn vẹo như ác ma địa ngục , cự yêu đang gào rống như cự lôi, điền cuồng truy kích tới!

“WTF!”

Tam đại gia tộc tức khắc quên mất đang đánh cuộc, đồng thời hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó! Các ngươi đừng lại đây a!”