Chương 15: Cha, Ta Còn Chưa Chết Đâu.
Tần Lôi vừa ra cửa, bỗng nhiên một bóng hình xuất hiện ở trước cửa, hắn nhìn thoáng qua không khỏi giật mình.
“Tích Vũ? Sao ngươi lại tới đây?”
Trước cửa chính là “Muội muội” thanh mai trúc mã của Tần Lôi , Tần Tích Vũ.
Nàng nở nụ cười nói: “Ta đến thăm ca, thuận tiện…… Cũng định đến bái phỏng vị sư phụ mà ca từng nói .”
“Chuyện này……”
“Sao vậy, không tiện sao?”
Tần Lôi gãi đầu: “Cũng không phải, không biết sư phụ ta có nguyện ý gặp hay không……”
“Không gặp!”
Tần Tích Vũ còn chưa nói liền nghe trong phòng truyền ra một tiếng.
Tần Lôi xấu hổ: “Tích Vũ, muội xem a……”
Tần Tích Vũ lại chỉ nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng nói: “ cao nhân tiền bối đều có tính tình quái lạ, lão nhân gia không muốn gặp ta thì thôi…… Ân? Ca đang chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Ừ, chuẩn bị đi vào thành mua ít nguyên liệu luyện đan, thuận tiện đến phòng đấu giá bán ít đồ.”
“Vậy…… chúng ta đi cùng nhau đi ?”
“Được ... được”
Lý Thiên Sinh ngồi trong phòng không khỏi mỉm cười: “Đi phòng đấu giá, lại thêm mỹ nữ đi cùng…… đồ đệ này đúng là hạnh phúc đi……”
Tần gia, Tây Uyển.
Tần Chiến cau mày, nhìn nhi tử nằm trên giường thương thế đã khỏi nhưng võ công đã phế, sắc mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, mất hồn mất vía, sát ý trong lòng nổi lên.
“Những người lúc trước phái tới Lôi Đình sơn trang, một người cũng chưa trở về sao?”
Bên cạnh hắn là một nam nhân mặc hắc y chần chờ một lát, trầm giọng nói: “Vâng.”
“Hảo tiểu tử Tần Lôi…… ra tay thật tàn nhẫn!”
“Tần Thọ, ngươi theo ta bao nhiêu năm?”
“Hồi bẩm đại nhân, 27 năm!”
“Hiện giờ là cảnh giới gì?”
“Lục phẩm võ giả!”
“Ừm, với thực lực của ngươi, đừng nói là Tần gia, ngay cả toàn Thanh Dương Thành, cũng coi như là cao thủ đi……”
“Thuộc hạ không dám.”
“Không cần khiêm tốn, trong Lôi Đình sơn trang cũng có ba gã võ giả bất quá đều là sơ cấp. Lúc này, ngươi tự mình ra tay, có hiểu ý ta không?”
Hắc y Tần Thọ lạnh nhạt nói: “Vâng, ý đại nhân là……”
“Giết sạch không chừa một ai!”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Tần Chiến nhìn thoáng qua nhi tử, cười lạnh một tiếng, oán hận nói: “Tần Lôi, Tần Chinh, còn tên sư phụ gì đó, ta sẽ dùng máu các ngươi để tế con ta!”
Tần Viêm nghe xong lời này đột nhiên run cả người, vất vả xoay đầu, yếu ớt nói: “Cha, ta, ta còn chưa chết đâu……”
Trong Thanh Dương Thành, Đường Thanh Dương.
Tần Lôi cùng Tần Tích Vũ sóng vai đi dạo trên phố xá náo nhiệt.
Hắn ngộ danh sư, thiên phú khôi phục, kinh động lòng người, chỉ cảm thấy trời xanh gió mát dễ chịu, mỹ nhân bên cạnh, mùi hương trên người nàng thoảng thoảng bên cạnh, tâm tình không khỏi tốt lên, mặt mày hớn hở.
Tần Tích Vũ thấy hắn như thế trong lòng tự nhiên cũng thấy vui cùng hắn.
Ba năm, hai người trải qua bao trắc trở, phong ba bão táp, nay rốt cuộc lại trở về lúc trước, tâm tình ai cũng hạnh phúc.
Tần Tích Vũ e lệ cười, theo sát Tần Lôi nói: “Thật náo nhiệt a……”
Tần Lôi cảm khái một tiếng: “Đúng vậy, hơn ba năm rồi ta mới nhàn nhã đi dạo phố như vậy.”
“Nếu huynh thích, về sau ta mỗi ngày đi dạo cùng huynh.”
Tần Lôi co rụt lại cổ: “Không cần.”
“sao vậy? Huynh không muốn đi dạo phố cùng ta sao?”
“Không phải……”
Tần Lôi vội đem sự tình sư phụ nghiêm khắc, hà khắc với mình như thế nào kể ra.
Tần Tích Vũ lè lưỡi: “Ác như vậy sao?”
“Đúng vậy……”
Tần Lôi vẻ mặt đưa đám.
Tần Tích Vũ cười khúc khích: “Bất quá, sư phụ cũng vì tốt cho huynh, tục ngữ nói nghiêm sư xuất cao đồ mà……”
“Ân, ta biết.”
Hai người cười cười nói nói, đùa giỡn, vui vẻ như chưa từng có chuyện gì.
Tần Tích Vũ đang nói chuyện phiếm với Tần Lôi, ánh mắt bỗng để ý đến quầy hàng bán trang sức , trong đó có một chiếc trâm thanh ngọc hơi hấp dẫn nàng.
Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, tâm tư lại đặt trên người Tần Lôi.
Tần Lôi đã nhận ra, hơi mỉm cười nói: “Thích chiếc trâm thanh ngọc kia?”
Tần Tích Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Trâm ngọc tao nhã lịch sự, bất quá muội cũng không thích mang trang sức……”
“Không phải muội tiếc tiền thay ta chứ?”
Tần Lôi cười cười muốn đi mua chiếc trâm thanh ngọc kia cho nàng, không ngờ bị Tần Tích Vũ kéo tay lại.
“Không cần……”
Hai người nhìn tay nhau, trên mặt đều hơi đỏ lên.
Tần Tích Vũ vội buông tay Tần Lôi ra, hai má đỏ bừng nhưng vẫn lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Tần Lôi, ngại ngùng nói: “Trang sức chân chính muội muốn chỉ có một……”
Tần Lôi ho khan một tiếng nói: “Là cái gì?”
“Muội muốn…… vòng tay mà mẫu thân truyền lại.”
Tần Lôi sửng sốt rồi cười nói: “Lúc sinh thời, mẫu thân ta có dặn, vòng tay kia là bảo vật gia truyền, chỉ đến lúc ta thành thân mới có thể trao cho tân nương tử, muội……”
Tần Tích Vũ cười rạng rỡ, Tần Lôi không khỏi có chút ngây người.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Nha, đây không phải đại thiếu gia Tần gia sao? Đã nhiều năm không gặp mặt ”
Tần Lôi quay đầu lại, hơi nhíu mày.
“Tiền Phong!”
Người tới chính là con trai duy nhất của Tiền gia ,Tiền Phong ,một trong tứ đại gia tộc ở Thanh Dương Thành……!
Người này là công tử ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, lại chuyên ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu, thường xuyên hoành hành ngang ngược, làm việc đồi phong bại hoại.
Đặc biệt hắn còn là đồ đệ của kẻ nổi tiếng háo sắc gần xa.
“Chuẩn a.”
Tiền Phong đáp một tiếng, lặng lẽ cười, ánh mắt lại dán vào người Tần Tích Vũ, không nhịn được mà nhìn ngắm đánh giá cơ thể nàng.
Hắn có khuôn mặt cũng được coi là dễ nhìn, quần áo gọn gàng, tráng lệ, thoạt nhìn như công tử nhà giàu, chỉ là người hơi béo, mặt lại nở nụ cười đáng khinh.
Tần Lôi tiến lên một bước che trước mặt Tần Tích Vũ , thản nhiên nói: “Tiền công tử có việc gì sao?”
“Việc gì? Không có không có! Bất quá chỉ là vô tình gặp mà thôi. Vừa rồi ta thấy cô nương Tần Tích Vũ hình như rất thích chiếc trâm thanh ngọc này. Tần huynh đệ sao không mua tặng nàng , không sợ làm giai nhân buồn lòng sao?”
“Chẳng lẽ …… Tần huynh đệ không muốn bỏ tiền túi ra ?”
Tần Lôi còn chưa nói, Tiền Phong cười ha ha nói: “Chắc không phải vậy đi? Dù sao thì Tần gia cũng là gia tộc đứng đầu Thanh Dương Thành. Dù không vinh hoa phú quý như Tiền gia ta nhưng cũng là đại gia tộc, đại thiếu gia không đến mức keo kiệt như vậy chứ?”
Hắn tiến tới lặng lẽ cười, hỏi chủ quán: “Chiếc trâm này bao nhiêu tiền?”
“Hai…… Hai mươi lượng!”
“Ta mua!”
Tiền Phong tùy tiện ném xuống 20 lượng bạc, cầm lấy cây trâm thanh ngọc kia, tham lam liếc mắt nhìn Tần Tích Vũ một cái, đi tới nói: “Nếu Tần công tử túng quẫn, Tiền Phong ta đây phải mua vậy……”
“Tích Vũ cô nương, cây trâm thanh ngọc này tặng cho cô nương, mong cô nương nhận lấy.”
Tần Lôi vừa muốn ngăn lại, Tần Tích Vũ lại nhẹ nhàng cười, nhận lấy.
Tiền Phong thấy nàng nhận trong lòng không khỏi vui rỡ.
Tần Tích Vũ lại chỉ nhìn lướt qua, lắc đầu nói: “Vừa này liếc qua ta còn tưởng cây trâm thanh ngọc này phong nhã, hoá ra chỉ là nạm ngọc, thứ như thế này người ta hay gọi là……”
“Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”
" Thứ này không thích hợp với ta, vẫn là Tiền công tử giữ lại đi……”
Tần Tích Vũ nhẹ nhàng búng tay, cây trâm đột nhiên bay đi, chuẩn xác cắm vào búi tóc của Tiền Phong, cắm đúng giữa búi tóc, không sai một li.
Cấy trâm cắm lên đầu Tiền Phong thế mà lại vô cùng phù hợp với hắn, làm hình tượng của Tiền Phong vốn đã đáng khinh nay càng thêm vài phần biến thái……
Mọi người trên phố vây xem xung quanh tức khắc không nhịn được mà cười to.
Tần Tích Vũ rõ ràng đang nói đểu Tiền Phong là chỉ được mẽ ngoài, bên trong mục nát.
Tần Lôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Tích Vũ vẫn giống trước đây, bề ngoài nhu nhược, nội tâm lạnh lùng mạnh mẽ……