Chương 9: Làm nũng

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, lập tức dắt tay Bảo Châu muốn đi xuống núi: “Đi, chúng ta đi tìm nhà của chú Vương ……”

Bảo Châu vội vàng lắc đầu, nói: “Em không có việc gì, anh Bảo Sơn, anh xem, em hôm nay cũng có thu hoạch!”

Cô bé nhanh tay đặt giỏ tre xuống, vô cùng cẩn thận đưa ra nói: “Quả táo to chưa này.”

“Nhưng mà em bị thương!”

Bảo Sơn căn bản không thèm nhìn quả táo, cậu kéo tay áo của Bảo Châu ra, liền thấy cánh tay cô có mấy chỗ trầy da, cậu lại ngồi xổm xuống kiểm tra cẳng chân cô, quả nhiên cũng có vài chỗ bị thương. Bảo Sơn đau lòng, đôi mắt phiếm hồng: “Tại sao lại bị thương nhiều như vậy? Là anh không tốt, đều là anh không tốt.”

Cậu gắt gao nắm lấy tay Bảo Châu nói: “Đi, anh đưa em tới trạm y tế.”

Bảo Châu lắc đầu, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi, cô bé há miệng nhỏ nói: “Anh Bảo Sơn, em tự mình bị ngã, không hề liên quan gì đến anh. Anh đừng nghe bọn họ nói xằng nói bậy liền cảm thấy chính mình là ngôi sao chổi. Bọn họ là người xấu. Em không có việc gì, đây là chuyện nhỏ thôi, em rửa sạch là tốt rồi.”

Bảo Sơn khẽ mấp máy môi.

Thấy tay Bảo Sơn vẫn còn túm chặt tay mình, Bảo Châu liền ngồi trên mặt đất, ăn vạ: “Em thật sự không đau, anh, em không đi, em không đi đâu!”

Bảo Sơn: “Đừng ngồi dưới đất, trên mặt đất lạnh.”

Bảo Châu mềm mại nhỏ giọng nói: “Anh không được đưa em tới trạm y tế đâu đấy.”

Cô bé vô cùng kiên định nói: “Em không muốn đi.”

Cô lại lay động cánh tay Bảo Sơn, không ngừng làm nũng: “Anh Bảo Sơn, em không đi đâu mà!”

Bảo Sơn không lay chuyển được Bảo Châu, lại lo lắng nói: “Nhưng mà vết thương của em……”

Bảo Châu kiên định: “Em không có việc gì!”

Nói tới đây, cô bé hít hít cái mũi, nói: “Anh, có phải anh đang nấu cơm hay không?”

Bảo Sơn: “A!”

Cậu chạy thật nhanh trở về, cũng may còn chưa muộn, Bảo Sơn đem cháo khoai lang đỏ nhấc từ bếp xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nhà cậu đã hết lương thực từ lâu, chỗ đồ ăn này là mượn của đại đội, còn lại không nhiều lắm, nếu bị cháy mất, cậu sẽ vô cùng đau lòng.

“Này!”

Đột nhiên, một quả táo thật to màu đỏ rực được đưa tới trước mặt cậu. Đôi mắt Bảo Sơn lập tức mở to, thậm chí nuốt một chút nước miếng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Châu, Bảo Châu vô cùng đắc ý hất cằm, nói: “Anh Bảo Sơn, cái này ăn rất ngon.”

Bảo Sơn còn chưa nhìn thấy quả táo lớn như vậy bao giờ, cậu cố gắng nhịn xuống nói: “Đưa cho Bảo Nhạc ăn!”

Trong phòng Bảo Nhạc cũng nghe được thanh âm, bé con vội kêu lên: “Anh, chị…”

Tiểu Bảo Châu càng thêm đắc ý nói: “Cái này cho anh, em vẫn còn.”

Cô bé mang một quả táo thật to đi vào, Tiểu Bảo Nhạc chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì ngon như vậy, đôi con ngươi lập tức nở thật to, dính ở trên quả táo, nước dãi nháy mắt chảy xuống dưới: “Trái cây……”

Bảo Châu cất giọng trong trẻo: “Chị đã nói thì vẫn giữ lời phải không nào?”

Bảo Nhạc nuốt một chút nước miếng, dùng sức gật đầu, bàn tay nhỏ mở ra: “Chị ơi, muốn ăn.”

Bảo Châu: “Chờ chị rửa qua một chút.”

Nhà cô ở phương diện này so với nhà người khác chú ý hơn không ít, thân thể Bảo Nhạc không tốt, lâu lâu lại bị đi ngoài, cho nên nhà bọn họ rất chú ý đến vấn đề vệ sinh.

Bảo Châu rửa sạch quả táo đưa cho Bảo Nhạc, Bảo Nhạc mới hơn hai tuổi, vậy mà đã biết đây là món ngon, một ngụm cắn xuống, thỏa mãn khép hờ đôi mắt, rất ngoan ngoãn đem quả táo đưa qua: “Chị cũng ăn.”

Bảo Châu vỗ vỗ cái bụng nói: “Chị đã ăn rồi.”

Sau đó lại dặn dò: “Em cứ ngoan ngoãn ăn quả táo của mình đi.”

Bảo Sơn không đi theo Bảo Châu vào nhà, sau khi nấu xong cơm, lại nấu canh cá, cậu thấy Bảo Châu chưa đi ra liền nói: “Em ở trong nhà tắm rửa đi, quần áo để chỗ nào chút anh giặt cho. Chờ mẹ trở về, chúng ta có thể ăn cơm rồi. Hôm nay anh ra dòng suối nhỏ múc nước, bắt được một con cá bé, buổi tối chúng ta sẽ được uống canh cá.”

Bảo Châu nhón mũi chân nhìn về phía trong nồi, con cá nhỏ đúng là rất nhỏ, nhưng mà Bảo Châu đã lâu không được ăn thức ăn mặn, cô bé thèm đến mức mắt sang lên, hâm mộ nhìn Bảo Sơn, nói: “Anh Bảo Sơn, anh lợi hại quá đi.”

Khóe miệng của Bảo Sơn cong lên nói: “Em còn lợi hại hơn, mau đi tắm rửa đi.”

Bảo Châu ừ một tiếng, cô lại thăm dò nhìn thoáng qua trong nồi, trong lòng vui rạo rực.

Cô bé còn nhỏ nhưng ngoan ngoãn, dịu dàng nói: “Anh Bảo Sơn, anh ăn quả táo đi.”

Bảo Sơn bắt chước người lớn gật đầu: “Anh biết rồi, chờ mẹ trở về cùng ăn.”

Bảo Châu biết rằng anh trai cô không nỡ ăn, vội vàng nói: “Anh ăn đi, em còn nữa mà. Lúc đó em không cầm giỏ tre theo, cho nên mới hái được một vài quả như vậy. Nhưng trên cây còn có thật nhiều thật nhiều táo. Là một cây táo chưa bị ai phát hiện ra, cho nên còn nhiều lắm. Em đứng ở dưới tàng cây vẫn có thể hái được quả đó.”