Cô bé mang rổ về nhà, vừa bước vào cửa, liền nghe được thanh âm rên rỉ nho nhỏ nghe như tiếng mèo kêu: “Chị ơi… chị ơi!”
Tiểu Bảo Châu thịch thịch thịch mở cửa, chạy nhanh tới hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”
Đứa bé trai bị đặt ở trong một cái cũi gỗ, cũi gỗ này được một cụ ông trong làng làm giúp. Những nhà nông khác đều giống nhau, nhà nào cũng phải nhốt trẻ con lại. Cũng bởi mọi người đều phải chật vật đi kiếm cái ăn, đã không giàu có gì, lấy đâu ra người ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ như vú em?
Có cái cũi đem trẻ con giữ lại, khiến cho nó không thể tùy tiện chạy ra ngoài, cũng không thể tự mình làm mình bị thương, cho nên chúng đều coi cũi của mình là nơi an toàn để vui đùa. Thậm chí còn có thể chơi đến vui vẻ mà không cần người trông.
Tiểu Bảo Nhạc nhìn đến chị gái nhỏ đã trở lại, lộ ra răng sún cười: “Chị ơi.”
Tiểu Bảo Châu rất hiểu chuyện, thuần thục lau mồ hôi cho em. Thật ra em trai cô bé ở trong cũi, không có hoạt động nhiều lắm, phòng lại không nóng nhưng lại phải lau mồ hôi cho nhóc. Bởi vì Tiểu Bảo Nhạc có bệnh trong người, nên phải vệ sinh sạch sẽ. Bảo Châu nghiêm túc lau mồ hôi cho em rồi hỏi: “Có chuyện gì nào?”
Tuy rằng đối với người ngoài khá hung dữ, nhưng mà đối với đứa em trai yếu đuối, cô bé chính là một chị gái nhỏ dịu dàng.
Tiểu Bảo Nhạc lắc đầu, quệt cái miệng nhỏ đơn thuần cười: “Em có chuyện.”
Tiểu Bảo Châu gật đầu, cô bé đoán rằng em trai mình cũng không có việc gì, nó chỉ là ở một mình trong này buồn chán, cho nên vừa thấy tiếng chân cô bé về liền kêu lên. Tiểu Bảo Châu đưa nước cho em trai uống, sau đó ngồi ở mép giường đất, lắc lư hai chân nhỏ nhắn. Nhưng cô bé chỉ nghỉ ngơi một chút khoảng vài phút đồng hồ, lại sửa soạn cái giỏ tre, nghiêm túc nói: “Bảo Nhạc ở nhà một mình nhé, chị đi trên núi hái trái cây đây.”
Mùa thu là mùa lá rụng, nhưng đôi lúc cũng có chút quả chín rơi xuống theo.
Nghe chị nói đến trái cây, Tiểu Bảo Nhạc nghiêng đầu, ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn trái cây.”
Nói xong còn chép miệng một cái, thèm đến chảy nước dãi.
Tiểu Bảo Châu: “Vậy chị đi nhé.”
Một giây cũng không chậm trễ, nói xong liền phóng ra ngoài.
Tiểu Bảo Nhạc ngoan ngoãn vươn đôi tay bé nhỏ ra vẫy vẫy, ngay sau đó nó liền đặt mông ngồi xuống cũi gỗ, tự chơi với ngón tay của mình. Tiểu Bảo Châu để cho em trai một chén nước nhỏ bên cạnh, lúc này cõng giỏ tre lên lưng, chầm chậm bước ra cửa.
Nhà bọn họ ở giữa sườn núi, Tiểu Bảo Châu so với người khác thì am hiểu địa hình nơi đây hơn nhiều.
Cô bé cầm theo một cái gậy gỗ, một đường gõ gõ đánh đánh, đi sâu vào trong rừng…
Trái cây, trái cây, hy vọng có thể hái được một ít trái cây tươi ngon.
Quả táo, quả đào, lê trắng…
Tiểu Bảo Châu cõng theo giỏ tre nhỏ trên lưng, tay xách theo một chiếc gậy gỗ gõ gõ đánh đánh đi về phía trước. Đối với khu rừng này, cô bé đã tới không biết bao nhiêu lần, thành ra đã quá quen thuộc với nó rồi.
Nhưng cho dù rất quen thuộc, trên khuôn mặt nhỏ vẫn hiện lên nét nghiêm túc, mười phần cẩn thận. Tất cả những đứa trẻ đều hiểu được, trên núi không phải là một địa phương an toàn. Cho dù nhà cô bé ở ngay sườn núi, so với người khác quen thuộc hơn nhiều, cũng không dám quên đi điều này.
Tiểu Bảo Châu vòng qua nhà mình, đi về hướng sau núi, cô bé còn nhỏ tuổi, không được đi vào địa phương nguy hiểm, nếu bị mẹ cô bé biết, sẽ bị đánh cho một trận.
Rất nhanh, cô bé nhìn thấy một chút nấm ăn, đã đi ngang qua rồi nhìn thấy nó tất nhiên là không thể bỏ lỡ được. Tiểu Bảo Châu lập tức ngồi xổm xuống đào nó lên. Tuy rằng mục tiêu của cô bé là trái cây, nhưng là trái cây trên núi, cũng là chỉ mong ước chứ không dám khẳng định chắc chắn sẽ có. Cũng bởi vài thôn làng quanh đây, thôn nào cũng đó đường đi lên núi.
Trên này, các loại rau dại thật nhiều, cứ thế cô bé mải hái rau dại trong rừng mà càng ngày càng đi vào sâu……
Cô bé cần cù chăm chỉ đào rau dại, đào liên tiếp đã được non nửa rổ, Tiểu Bảo Châu đứng lên duỗi eo một cái, đột nhiên, cô bé cảm giác được một trận gió. Bảo Châu nhanh chân chạy sang một bên, đụng vào cái cây gần đó. Đến khi quay đầu nhìn lại, cô bé suýt thiếu chút bị doạ cho nhũn cả chân.
Là một con sói xám!
Cô bé không dám nghĩ nhiều, lao nhanh về phía trước chạy trốn, nhưng mà phản ứng của con sói cũng không chậm, lập tức nhào lên người Tiểu Bảo Châu. Tiểu Bảo Châu cảm giác được móng vuốt của nó đang vồ về phía cô. Cô liền dùng hết sức mình lật qua một bên khiến cho cả người lăn xuống triền núi lớn.
Cô bé cứ lăn mãi lăn mãi xuống dưới núi, quần áo vốn đã tả tơi nay lại càng thêm tan nát, cánh tay cùng chân đều trầy da đổ máu.Nhưng cô bé không dám dừng lại, thất tha thất thiểu bò dậy tiếp tục chạy.