Chương 421: SAU NÀY ANH MUỐN LÀM GÌ EM CŨNG ĐƯỢC.

- Tào Băng, chuyện gì xảy ra vậy ? Đến bây giờ bạn vẫn còn chưa nói cho chúng mình biết sao? Bạn có biết nếu tiếp tục như vậy, bạn sẽ phá hủy tất cả.

Sau khi Tào Băng để điện thoại xuống, Lăng Sam lớn tiếng nói .

- Lăng Sam bạn đừng nói nữa, chuyện này bạn không quản được đâu, mình cũng không muốn mang đến phiền toái cho bạn, các người hãy đi đi , chốc nữa hắn tới rồi, mình thật sự là không biết nên phải làm sao bây giờ, van cầu bạn đấy, đừng hỏi nữa.

Tào Băng hai tay che mặt , dùng chăn mền phủ ở đầu gào khóc .

Lăng Sam cũng không phải làm sao , xoay mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu.

- Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

- Em hỏi anh...anh cũng không biết … đến bây giờ anh cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cho dù là nếu muốn giúp Tào Băng, đến cùng thì anh phải biết là chuyện gì xảy ra thì mới tính được.

Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói .

Lăng Sam suy nghĩ, Đinh Nhị Cẩu nói không sai, đây rốt cuộc là chuyện gì, đầu tiên phải biết rõ ràng cái đã.

Lăng Sam kéo cái chăn xuống.

- Tào Băng, không khóc nữa, chuyện gì đã xảy ra vậy, bạn phải nói, nếu không ngươi thì làm thế nào giúp được bạn, bọn mình thật sự là muốn giúp bạn mà... nói nhanh một chút đi, nếu bạn không nói, bọn mình có thể đi thật đây.

Lăng Sam tức giận nói .

Tào Băng cũng cảm thấy lần này là đã đến đường cùng rồi, Dương Tuệ Toàn muốn là sẽ tới đây thật, hôm nay chắc là trước sau gì cũng chết, cho nên cô không còn che dấu sự thật xấu hổ của mình, từ đầu đến cuối đều kể ra hết…

Câu chuyện này Tào Băng chưa từng có cho ai biết, bởi vì rất xấu hổ, mất mặt như vậy ai nghe qua sẽ làm thành trò cười cho thiên hạ.

Nhưng khi Lăng Sam nghe được, trong lòng cô tràn đầy căm phẫn, còn Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được việc này đã đi quá xa rồi, hắn không ngờ tới, chuyện như thế này chỉ có thể thấy trên phim ảnh của TV, hiện giờ thực tại thật sự là có.

- Nên làm cái gì bây giờ hả anh?

Lăng Sam nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.

- Ừ, em đi ra ngoài trước đi, việc này em đừng có xen vào, để anh làm, đến lúc hành sự thì tùy theo hoàn cảnh mà tính thôi.

Đinh Nhị Cẩu nói ra với Lăng Sam .

- Em đi ra ngoài? Không được…em đi ra ngoài thì ai sẽ hổ trợ với anh?

Lăng Sam không đồng ý .

- Em không biết gì hết, việc này em xen vào thì không có bất kỳ sự trợ giúp nào với anh mà còn làm rộn thêm, những người này đều là thành phần không tốt, anh không muốn em có bất cứ sự nguy hiểm gì, nghe lời anh.. đi ra ngoài đi, khi nào cần anh sẽ gọi em.

Lăng Sam nghĩ lời Đinh Nhị Cẩu nói cũng hợp lý, khi hắn đẩy cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh, vừa vặn phòng bệnh đối diện không có ai, vì vậy cô liền trốn trong đó, lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh bên này của Tào Băng.

Đợi cho Lăng Sam ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên chiếc ghế Lăng Sam vừa ngồi qua, lúc này Tào Băng cũng không còn khóc, nhổm dậy… Đinh Nhị Cẩu đem cái gối kê ở sau lưng cô , để cô có thể ngồi thoải mái tựa lưng vào đầu giường một chút.

- Cảm ơn , thêm phiền toái cho anh rồi, xin lỗi.

- Được rồi, việc này đừng nói nữa, thật sự anh hỏi lại một lần nữa, là em có muốn giải quyết vấn đề?

- Anh có biện pháp sao?

- Không có, đến lúc đó em cứ nhìn theo sắc mặt của anh làm việc, còn bà nó, cần phải cho nó một trận mới được, bọn họ là một đám người đàn ông trưởng thành, mà hùa nhau một đám người hiếp đáp cô gái nhỏ. Hừm..em không cần lo lắng, việc này anh đã muốn giúp em , dĩ nhiên là sẽ giúp em tới cùng.

- Cảm ơn anh… em cũng không biết phải tạ ơn anh như thế nào nữa , nghe nói anh là người ở huyện Hải Dương sao?

- Đúng vậy, anh cùng Lăng Sam đều là người huyện Hải Dương đấy, sao vậy?

- Anh có biết có người tên là Trịnh Minh Đường không?

- Anh biết người này, ông ta là bí thư huyện ủy của huyện Hải Dương, em nói người đó chính là ông ta?

- Vâng, vừa rồi em không nói ra tên , là bởi vì em sợ chuyện này anh không giúp được em, mà còn làm liên lụy đến các người, nhưng việc này lại bắt nguồn từ chổ Trịnh Minh Đường.

Tào Băng cúi đầu nói ra, dù sao chuyện này không có vẻ vang gì.

- Em…em theo ông ta trong thời gian bao lâu rồi?

- Hơn ba tháng nay, ông này cũng không xấu lắm, nhưng hình như anh em họ Dương muốn tính toán cái gì đó với Trịnh Minh Đường, mỗi lần quan hệ với ông ta thì họ Dương đều kêu em lén lút thu hình lại, mãi đến lúc xem tin tức ti vi, thì em mới nhận ra ông ta là bí thư huyện ủy Hải Dương.

- Vậy em cất các đoạn phim ấy ở đâu vậy?

- Đều đưa cho Dương Tuệ Toàn, nhưng em đều vụng trộm lưu lại bản sao, anh cứ lấy đi ở trong túi xách của em, có lẽ sẽ hữu dụng.

- Em không sợ anh cầm nó rồi lại uy hiếp em?

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói .

- Uy hiếp em ư? Nếu anh có thể giúp em thoát khỏi anh em Dương Tuệ Toàn cùng với Trịnh Minh Đường, anh muốn em cái gì cũng được, em nói em sẽ giữ lời giữ.

Tào Băng nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra, cô nói rất thật lòng, vì cô cũng nhìn ra, Lăng Sam rất ỷ lại vào Đinh Nhị Cẩu, cô không có hy vọng xa vời cũng được Đinh Nhị Cẩu ưu ái, nhưng có một người như vậy ở bên cạnh có thể bảo vệ cho mình, thì dù có trả giá bằng cái gì đi nữa cũng đều là đáng giá.

- Ặc..anh cũng không muốn làm gì em cả, em cũng tự cất đi các đoạn phim đó, nói không chừng sẽ có lúc em cần sử dụng đến…

Thấy Đinh Nhị Cẩu không có cần lấy phim, Tào Băng muốn nói cái gì đó thì cửa phòng bệnh được mở ra , Dương Tuệ Toàn một thân lảo đảo say rượu xông vào.

Hắn ta nhìn thấy Tào Băng cũng nhìn thấy trên mặt ghế Đinh Nhị Cẩu đang ngồi kế giường bệnh, trong lòng hắn bốc hỏa, cái con quỷ nhỏ này, rõ ràng sau lưng hắn cõng trộm đàn ông khác, trong tiềm thức hắn đã xem Tào Băng là người mà hắn có thể chi phối bất cứ lúc nào, là tài sản riêng của hắn , không được phép bất luận cùng với kẻ nào nhúng chàm, nhưng tại đây rõ ràng đang ngồi một người đàn ông, đã vậy so với chính hắn thì trẻ tuổi hơn nhiều, lòng đố kị của hắn thoáng cái liền bắt đầu bốc cháy.

- Gái điếm thúi, mày dám sau lưng tao cặp kè với trai à, có phải không muốn sống chăng? Mày có muốn tao cho toàn thế giới xem tất cả anh trần truồng của mày, hừ.. còn thằng ranh con, này ngay lập tức biến mất cho tao, đừng để tao trông thấy lại , nói cách khác, tao đem mày ném xuống sông cho cá ăn mất xác.

Dương Tuệ Toàn lấy ngón tay chỉ vào mũi Đinh Nhị Cẩu mắng .

Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ là giơ tay lên, cầm ngón tay Dương Tuệ Toàn trong lúc Dương Tuệ Toàn ngây người chưa hiểu, thì đột nhiên Đinh Nhị Cẩu phát lực hướng vặn lên bẻ một cái, Dương Tuệ Toàn không có phòng bị, ngón trỏ bị Đinh Nhị Cẩu vặn vắt như là muốn gảy, bịch một tiếng quỳ trên đất, kêu rên lên .

- Mày tên là gì ..nói …nếu không nói, tao sợ là hôm nay mày cũng không cần ra khỏi bệnh viện này rồi, tao nghe nói bệnh viện này nối xương cũng là rất chuyên nghiệp, nói …tên gọi là gì?

- Này người anh em .. nhẹ tay một chút, tôi là Dương Tuệ Toàn, ái.. nhẹ ..đau .

Dương Tuệ Toàn đau thật sự, nước mắt đều muốn chảy ra .