Chương 1891: 11p61

– Không phải… là ý chị nói, Tiết Quế Xương có thể mượn chuyện này đối với Để Khôn Thành Tiến hành đả kích, em chờ xem, việc này tuyệt đối không có khả năng đơn giản như vậy, chị cảm thấy đã sắp xảy ra chuyện rồi…

Đường Linh Linh rót cho Đinh Trường Sinh chén trà, ngồi ở một chỗ khác trên ghế sofa, nhưng phía cái góc sofa này, vừa vặn cũng là cùng Đinh Trường Sinh gần sát lấy, Đinh Trường Sinh tiếp nhận chén trà, tay lại sờ hướng về phía bắp đùi của nàng, xúc cảm tất chân tốt lắm, làm cho người ta có loại cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được…

Đinh Trường Sinh bàn tay để tại trên đùi của nàng, từ từ lại hướng lên phía trên thăm dò, thời điểm đầu ngón tay vừa chạm đến mép quần lót của nàng, thì Đường Linh Linh ngăn trở, nói ra:

– Hôm nay không phải lúc, lại đang có nhiều người đang nhìn thấy em đến nơi này của chị, nếu bị phát hiện không tốt, trước tiên nếu em bận việc thì cứ đi đi, buổi tối em đi đến chỗ đó đi, chị… nhớ em…

Nói xong lời này, Đường Linh linh mặt đỏ rần, Đường Linh Linh không là một cô gái, nhưng nói ra lời nói này cũng thật là không dễ, vì vậy, Đinh Trường Sinh cũng không có tiếp tục khiêu khích nàng, liền thu hồi bàn tay của mình…

Lúc này Đinh Trường Sinh điện thoại bắt đầu kịch liệt chuyển động, Đinh Trường Sinh cầm lấy vừa nhìn, là Lan Hiểu San gọi điện thoại tới, nên nói:

– Em phải đi rồi, đang có việc, còn chưa có xử lý xong, buổi tối nay em đến nhà chị gặp a.

Không biết vì sao, nhìn đến tay Đinh Trường Sinh thu về, Đường Linh Linh có cảm giác một chút thất vọng, nàng ngược lại là hy vọng Đinh Trường Sinh cũng như lần trước vậy, đem nàng liền kéo vào bên trong cái giường thêm một lần dùng dương vật cứng rắn của hắn hung hăng cày xới trên mảnh đất ruộng đồng của nàng, có làm như vậy thì nàng mới thêm thỏa mãn.

– Được rồi… hãy suy nghĩ kỹ lời chị nói, chị không có hại em đâu…

Đường Linh Linh nói.

– Chị nói cái gì?

Đinh Trường Sinh hỏi.

– Nói cái gì, còn có thể nói cái gì, chị nói là không muốn em bị người khác dùng làm đao súng…

Đường Linh Linh nói.

– Em biết rồi, cứ như vậy đi, em đi đây…

Đinh Trường Sinh nói.

Đường Linh Linh đem Đinh Trường Sinh đưa tới cửa, chờ cho Đinh Trường Sinh ly khai khỏi thành ủy, lúc này mới quay đầu ngồi vào chỗ ngồi của mình, cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài.

– Hắn nói như thế nào?

Một giọng nói đàn ông hỏi.

– Không nói gì, lúc tôi nhắc tới sự tình Tiết Quế Xương đi đến tỉnh thành tìm dựa vào hậu trường, hắn cũng nói qua loa cho xong, nhìn đến hắn đang rất cảnh giác.

Đường Linh Linh từ từ nói.

– Tôi đã nói rồi, thân thể của cô hết đáng tin cậy rồi, cũng chính là như vậy nên phải tìm cái gì cho mới mẻ, nếu có mới mẻ thì cái gì cũng sẽ được…

– Không cần anh giáo huấn tôi, bất quá Đinh Trường Sinh là người rất háo sắc, nếu anh muốn cho Đinh Trường Sinh tại Hồ Châu yên tĩnh, thì có thể đem vị phu nhân của anh đưa ra câu dẫn hắn một chút, nói không chừng có thể thành tựu chuyện tốt đấy, đến lúc đó anh nói gì hay làm cái gì, Đinh Trường Sinh còn dám nói nữa chữ không sao?

Đường Linh Linh nói.

– Cô đưa ra cái chủ ý tào lao này, thà rằng tôi làm thịt hắn, cũng sẽ không để cho vợ của tôi cắm sừng tôi đâu…

Đường Linh Linh cười cười, không nói chuyện.

– Tin tức của tôi là hắn cùng Tiết Quế Xương đến nhà Lương Văn Tường ăn cơm, đi vào bên trong hơn cả giờ, sau đó Đinh Trường Sinh cùng Lương Khả Ý con gái của Lương Văn Tường cùng đi ra khỏi cổng nhà, Đinh Trường Sinh tiểu tử này mặt mũi thật là lớn, tôi cũng không rõ, hắn có cái gì tốt chứ, mà lại có nhiều đàn bà cam nguyện làm tình phụ cho hắn như vậy, đây cũng là một sự tình rất đáng được cân nhắc, đúng rồi, cô cam nguyện làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì vậy?

Tiếng cười của người đàn ông có chút khinh bỉ, hỏi.

Đường Linh Linh biến sắc, nói:

– Đó là sự tình của tôi, anh quản không được, hắn đêm nay còn có khả năng đi đến chỗ ở của tôi, anh quản đến sao?

… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 11 tại nguồn: http://truyensex.vip/chinh-phuc-gai-dep-chuong-11/

Đinh Trường Sinh ra cửa thi gọi điện thoại cho Lan Hiểu San, Lan Hiểu San lúc này cũng là mới vừa theo từ cổng công an thành phố đi ra…

– A lô… tìm em có chuyện gì?

Đinh Trường Sinh hỏi.

– Em bây giờ đang ở đâu, chị đi đón em, đi với chị một chuyến đến huyện Đào a, vừa rồi Tiết chu tịch gọi điện thoại tới, muốn bên công an thành phố cho người đến hiệp trợ tại hiện trường đang có nguy cơ, chị nghĩ tới nghĩ lui, hay là tự mình chị đi, chị cảm thấy em cũng nên đi nhìn nhìn chút tình huống…

– Um… cái loại sự tình này trốn tránh còn không kịp, em còn xung phong nhận việc giúp vui vô ích này à?

Đinh Trường Sinh nói.

– Đừng nói nhảm nữa, em ở đâu, chị đón em, trên đường vừa vặn cũng có chút chuyện chị muốn nói…

Lan Hiểu San nói.

– Được rồi, em đi qua, chị cứ ở tại cổng cục công an thành phố chờ xem, cũng không bao xa.

Đinh Trường Sinh nói, hắn xuống xe bàn giao lái xe quay trở về nói với An Lôi là mình đi đến huyện Đào rồi, có việc cứ gọi điện thoại.

Lên xe Lan Hiểu San, Lan Hiểu San đạp cần ga một cái, ô tô vèo một cái vọt chạy ra ngoài.

– Này… này, đây là xe chứ không phải là hỏa tiễn, như thế nào chị đối với việc này lại cảm thấy hứng thú như vậy, hiện tại nơi đó đang nháo loạn như vậy, chị đi thì có cái việc tốt gì đây, người của công an thành phố xuất hiện ở chỗ đó thì không là chuyện tốt, lại còn bất lợi giải quyết sự tình.

Đinh Trường Sinh nói.

– Em xem xe này cũng không phải là xe cảnh sát, vì tránh kích động dân chúng, cho nên chị mới mượn một chiếc xe khác, có biết vì sao chị gọi em cùng đi không?

Lan Hiểu San, nhìn hắn liếc nhìn một cái, hỏi.

– Vì sao? Chị đang học đọc tâm thuật à?

– Vậy cũng không đến mức, nhưng làm cảnh sát trong thời gian dài, chị có thói quen quan sát, nhìn mặt mà nói chuyện, tại trong lúc họp, chị vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của em, thời điểm Tiết chủ tịch nói với Hà Chiếu Bằng, chị nhìn thấy sắc mặt của em, liền cảm thấy được, em đối với người này cảm thấy hứng thú, cho nên, nếu huyện Đào là nơi một tay của Hà Chiếu Bằng, đó là nơi ở của hắn, em không đi nhìn nhìn chẳng phải là đáng tiếc, hơn nữa, Hà Chiếu Bằng là người nào, là người của ai, em so với chị thì đều rõ ràng hơn a, cho nên, chị kết luận em đối với Hà Chiếu Bằng này nhất định là phi thường cảm thấy hứng thú, nên mới liền đem em mang theo cùng một chỗ.

Lan Hiểu San giảo hoạt nói.

Đinh Trường Sinh nghe vậy nhìn về phía nàng, nói:

– Có thể à, thật là lợi hại… bất quá về sau em phải cẩn thận chút ít, tại trước mặt chị thì không biểu lộ gì a, trong lòng em nghĩ đến chuyện gì thì chị đều đều biết rồi, vậy thì còn làm ăn được cái gì nữa đây?

– Em có phải hay vừa rồi mới đi đến phòng làm việc của Đường Linh Linh nơi đó?

Lan Hiểu San hỏi.

– Làm sao chị biết?

– Nếu em liền quay về Kiểm soát viên, khoảng cách chỗ đó cách công an thành phố cũng không gần, như vậy chưa có bao lâu thì em đã tới cổng đơn vị của chị, ngoại trừ tại thành ủy, còn có chỗ nào mà gần công an thành phố như vậy, lúc đi chị cũng nhìn thấy em và Đường Linh Linh đi chung vô cùng gần, cho nên, em không đi đến chỗ đó của nàng thì còn có thể đi nơi nào? Tiết Quế Xương đi, Để Khôn Thành chỗ đó thì chắc chắn là em không đến a.

Lan Hiểu San nói.

– À, đúng… em đến chỗ đó của nàng…

– Nghe qua lời nói chị, em rất bình thản sao?

Lan Hiểu San trợn mắt nhìn Đinh Trường Sinh, nói.

– Có ý tứ gì? Em cùng Đường Linh Linh đã sớm nhận thức, hơn nữa có mối quan hệ cũng không tệ lắm, thì sao, em đi đến chỗ đó của nàng thì có vấn đề gì không?

Đinh Trường Sinh hỏi.

– Không vấn đề gì, nhưng chị nghe được một chút đồn đại, không biết có phải là có thật hay không, nhưng em cũng rất rõ ràng, lời đồn đại ở bên trong quan trường, cơ bản không phải là tin đồn vô căn cứ…

Lan Hiểu San thở dài nói.