Chương 12: 12

Hai người chậm rãi đi xuống núi, Đinh Nhị Cẩu lái xe chở Điền Ngạc Như về tới nhà của cô, trong nhà đã bật đèn rồi.

– Ai da, sao đến giờ em mới về trễ vậy, mẹ đã nhắc tới em hoài, ủa, hắn là ai vậy?

Điền Thanh Như reo lên và hỏi khi thấy đi theo phía sau Điền Ngạc Như đang dắt xe là Đinh Nhị Cẩu.

– Chị Thanh Như, làm sao em về nhanh bằng chị được, chị có xe hơi, còn em xe máy, ngày hôm nay công việc lại nhiều, làm xong thì trời sắp tối, lão Hoắc không an tâm, nên cho cậu lính Nhị Cẩu đưa em về nhà!

– Vậy hắn cũng không về à, mẹ mừng thọ sáu mươi tuổi, hắn cũng chẳng lộ mặt.

Điền Thanh Như tức giận nói.

– Ui chà, việc này chị cũng biết mà, hắn đến đây mẹ càng tức giận hơn, chi bằng không đến!

– Thôi! Không nhắc nữa, Nhị Cẩu, đem xe vào trong đi.

Điền Thanh Như quay người lại, kéo Điền Ngạc Như đi vào, để lại Đinh Nhị Cẩu đang dắt xe.

– Em hãy thành thật cho chị biết, tên nhóc này rốt cuộc là gì với em, trên người em còn có..mùi gì, hình như là, hình như là…!!!

Điền Thanh Như ngửi được trên người Điền Ngạc Như có cái hương vị mùi hăng hắc khi giao hoan xong, mà cô rất quen thuộc, nhưng khi cô chưa nói hết, đã bị Điền Ngạc Như bụm miệng lại.

– Ui da, nhỏ giọng một chút, chị là chó săn hay sao ấy, chỉ biết nghe mùi là suy đoán..

Điền Ngạc Như liếc mắt với Điền Thanh Như một cái.

– Em và tên nhóc kia thật sự là có…? Hoắc Lữ Mậu kêu hắn đưa em về?

Điền Thanh Như gương mặt không tin tưởng.

– Thôi chị đừng quan tâm chuyện không phải của chị, mẹ đâu rồi, đã nấu cơm nước gì chưa?

– Xong hết rồi, chỉ chờ em, đi vào trước đi, để chị đi xem tên nhóc kia một chút.

– Chị nói tên nhóc nào?

Điền Ngạc Như sửng sốt.

– Hì hì, chính là đứa trẻ mà em mang tới kia, để chị xem hắn như thế nào, vừa rồi trời tối không thấy gì!

– Ừ, chị đi đi nhưng da mặt hắn còn mỏng lắm, không cần dọa hắn nhé!

Điền Ngạc Như trong lòng ấm áp, cô và chị Điền Thanh Như rất thân thiết, trên đường về nhà cô còn suy nghĩ, nói cho Điền Thanh Như biết như thế nào về chuyện của mình với Đinh Nhị Cẩu, cũng là để cho Điền Thanh Như giúp một tay với Đinh Nhị Cẩu, giờ xem như Thanh Như cũng biết sơ sơ qua rồi, dựa cái lỗ mũi thính của chị ấy, đương nhiên có thể đoán được hai người vừa mới làm chuyện gì, trên người mình thật sự có mùi hay sao, Điền Ngạc Như đưa cánh tay của mình lên ngửi, nhưng không có cảm thấy mùi gì cả nha.

Đinh Nhị Cẩu đem xe đưa đến trong sân nhà tới sát cửa xong, đang tháo dây lấy đồ đạc của Điền Ngạc Như mang theo xuống.

– À, không tệ lắm, nhóc mấy tuổi rồi!

Điền Thanh Như trêu đùa nói.

– Làm em giật mình, em tên là Đinh Trường Sinh, còn gọi là Đinh Nhị Cẩu, năm nay mười tám rồi!

Đinh Nhị Cẩu thành thật trả lời nói, cũng không khỏi được ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà này, nghe nói là công tố viên của viện kiểm sát.

Lúc này Điền Thanh Như, dáng dấp không có một chút nào giống vị công tố viên nghiêm túc, vừa rồi chỉ nhìn thấy Điền Thanh Như mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, bây giờ nhìn càng thêm rõ ràng.

Điền Thanh Như thoạt nhìn qua là thuộc loại kiểu người đoan trang tao nhã, cả người tản mát ra một dạng phụ nữ thành thục mị lực, so với mật đào Điền Ngạc Như, cô càng có hương vị đàn bà hơn, khiến cho tâm động, làm cho người ta mê say.

Đúng lúc này nàng cô đang đứng nghiêng người trước cửa nhà nhìn Đinh Nhị Cẩu, bởi vì chỉ có nữa người một bên, cho nên có thể nhìn thấy toàn bộ đường cong hoàn mỹ.

Nhị Cẩu đôi mắt tinh tường gặp được màu trắng mỏng trong bộ quần áo trong nhà, đường cong lả lướt thân thể, nguyên là ngọn đèn từ trong nhà hắt ra xuyên suốt trên cơ thể cô, cái áo ngực phía trên nhô ra phần lớn bộ ngực sữa, vạt áo hơi ngắn nên có cơn gió nhẹ thổi phớt qua, hiện ra cái rốn xinh xinh tinh xảo, xuống phía dưới rốn hơi lộ ra mấy sợi lông đen kéo dài xuống dưới, có một chút vươn ra trên bụng, rất rõ ràng chứng kiến xông ra đầy đặn cái mu âm hộ, phía sau bị cái quần lót hình tam giác in hình dấu vết trên cái mông đầy đặn mượt mà.

Đinh Nhị Cẩu đang bình thản tâm tình, chợt gia tốc lên, huyết mạch sôi sục, tim đập gấp bội, vì Điền Thanh Như tiến người phía về trước, chợt hơi trợt bậc thang cửa, nên ngửa người vịn thành cửa lấy cân bằng, cái âm hộ vốn đã xông ra, biến thành hướng nổi lên, đem quần màu trắng vải mỏng ôm sát vào, phảng phất trong đó là một cái bánh bao lớn nhô lên, bị dính chặt trên cái quần trắng trong, chính giữa đũng quần tại nơi bánh bao, hai mảnh đầy đặn mép ngoài lớn âm hộ hai bên phồng ra…

Đinh Nhị Cẩu có thể tưởng tượng đến trong khu vực ẩn núp trên cặp đùi là cái dạng gì nữa trời, cho dù là Điền Thanh Như đang mặc quần, hắn vẫn như có thể cảm giác được, dưới cái động âm hộ kia thướt tha đường cong.

– Đinh Nhị Cẩu, ha ha, tại sao lại có biệt hiệu như vậy, bộ ở nhà em là hàng thứ hai à?

– Không phải, biệt hiệu này khó mà nói lúc này, chị à, nhờ chị nói với chị Ngạc Như một tiếng, em phải về rồi!

– À.. không được, chưa có đồng ý của Ngạc Như, em về rồi, chị bàn giao thế nào đây.

Điền Thanh Như tiếp tục trêu đùa với Đinh Nhị Cẩu.

– Chị ơi, phiền toái chị thay em nói với chị Ngạc Như nhe!

– Đi thật à?

Điền Thanh Như hỏi, nhưng cô cũng suy tính, tối nay là sinh nhật mẹ mình, không thích hợp có người ngoài là Đinh Nhị Cẩu tại đây, tuy rằng mẹ mình không thích Hoắc Lữ Mậu, nhưng Điền Ngạc Như cả gan mang Đinh Nhị Cẩu đến nhà cũng không phải là chuyện tốt, nếu mẹ mình hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ rất tức giận.

– Thôi, em về, xin gặp lại chị sau!

Nhìn thấy tên nhóc này dần biến mất trong màn đêm, Điền Thanh Như trong lòng có chút không tránh khỏi cảm giác bâng khâng, cảm giác này khả năng đến từ em gái Điền Ngạc Như tạo ra, cũng có thể tới từ một người đàn ông trẻ tuổi mới rời khỏi nhà, cô cũng không rõ lắm là vì sao.

– Nhị cẩu đi rồi!

Điền Thanh Như ngồi ở bên cạnh Điền Ngạc Như nói.

– Đi rồi? Không phải là chị nói cũng muốn lưu hắn lại ăn cơm chiều sao?

Điền Thanh Như nghi ngờ là chị mình nói cái gì, mới khiến cho Đinh Nhị Cẩu chạy trốn mất dạng.

– Này, không có quan hệ gì với chị, chính hắn nói là phải đi đấy, nhìn thoáng qua thấy cũng được, lai lịch hắn như thế nào, đêm nay ngủ với chị, rồi cùng chị tâm sự.

Điền Thanh Như nói khẽ với Điền Ngạc Như.

Màn đêm bao phủ toàn bộ cảnh vật, bóng tối u ám làm cuộc sống như dừng lại, trên bầu trời nhấp nháy lấm tấm đầy các vì tinh tú, những vì sao sáng lập lòe đối với nhân loại giống như đang mang lại hy vọng cho mọi người, một ngày mai tươi sáng hơn.

Đinh Nhị Cẩu đang lầm lủi lần mò trong đêm tối, những tin tức hắn nhận được từ Điền Ngạc Như giống như chỉ dẫn cho hắn có thêm một con đường, bấy lâu nay hắn tưởng rằng ôm chặt lấy đùi của Khấu Đại Bằng, từng bước từng bước đi lên, nhưng hiện tại xem ra, hắn có một con đường khác tốt hơn! Hơn nữa con đường này lại bắt đầu khá cao, đương nhiên, đồng nghĩa phiêu lưu rất lớn hơn nhiều, dù nói thế nào, Điền Ngạc Như là một người đàn bà có chồng, hơn nữa chồng của cô ấy chính là người lãnh đạo trực tiếp mình, chính ông ấy mang mình gia nhập vào hàng ngủ của cảnh sát, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, mọi người biết được chuyện của mình với Điền Ngạc Như chuyện xấu, thì hắn ở tại trấn Lâm Sơn, cũng không còn một tấc đất dung thân.

Có đôi khi hắn cũng mang một loại cảm giác phạm tội, đặc biệt những lúc đối mặt với Hoắc Lữ Mậu, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, nhưng tuổi trẻ bốc đồng đầy tham vọng, lại còn bị Điền Ngạc Như vẽ ra hướng đi sâu đậm hấp dẫn, hắn biết, nếu mình cùng Điền Ngạc Như chung một chiếc thuyền, sẽ rất khó thoát khỏi người đàn bà này, nhưng hắn không sợ, nếu so sánh sâu xa hơn, hắn còn có thể chấp nhận sự ràng buộc mà không có một trách nhiệm gì của bản thân với Điền Ngạc Như.

Hắn không muốn nhớ lại thời gian khốn cùng của những ngày trước, hắn hiện nay chỉ nghĩ tới làm sao cho mọi người phải ngưỡng mộ hắn, giống như là lần trước mượn xe hơi của Khấu Đại Bằng chạy về thôn Bàng Tử Dục, cái loại cảm giác có người hâm mộ khiến trong lòng hắn rất là thỏa mãn hưởng thụ.

– Nhị Cẩu, cậu đang ở chỗ nào vậy?

Điện thoại di động chợt vang lên, đó là Trương Cường gọi điện thoại tới.

– Tôi đang ở thôn Bàng Tử Dục, có chuyện gì vậy?

– Lập tức trở về đồn cảnh sát, hoặc là trực tiếp đi thôn Lô Gia Lĩnh, nơi đó xảy ra chuyện lớn rồi!

– A, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trưởng đồn không phải ở đó sao?

Đinh Nhị Cẩu trong đầu mơ hồ, không biết có phải là Trưởng đồn đã xảy ra chuyện gì.

– Trưởng đồn hiện đang ở tại hiện trường rồi, nhà của bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết bị cháy rồi, hiện tại sống chết chưa rõ, cậu chạy nhanh đến đấy đi.

Nói xong Trương Cường liền cúp điện thoại.

– Này, này…..

Đinh Nhị Cẩu muốn hỏi thăm một chút Lý Phượng Ny thế nào, nhưng Trương Cường đã cúp điện thoại, Đinh Nhị Cẩu ngây ngô đứng ở trên đường, trong lúc bất ngờ đầu óc không biết tính sao, nhưng khi qua cơn sửng sốt, hắn hướng thôn Lô Gia Lĩnh chạy bộ tới.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có hình ảnh mộc mạc của Lý Phượng Ny, một người đàn bà xinh đẹp đã cho hắn lần đầu tiên chân chính biết hôn môi, khiến cho hắn biết hôn môi với một phụ nữ là cỡ nào tuyệt vời, nhưng bây giờ người đàn bà đó như nào rồi!!!

Đinh Nhị Cẩu rời khỏi đường lớn, chạy vào con đường mòn, buổi tối tuy rằng tầm mắt nhìn không tốt, nhưng đường mòn đi tắt gần hơn khi chạy đến thôn Lô Gia Lĩnh…

Mấy ngày hôm trước còn ngồi ở nơi này ăn cơm, hiện giờ chỉ còn là một đám đổ nát thê lương, mấy căn phòng đã cháy hết, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy miệng mình phát khô, chẳng lẽ Lý Phượng Ny với cha cô Lý Kiến Thiết cũng không còn sao?

– Trưởng đồn, chuyện gì xảy ra vậy.

Đinh Nhị Cẩu lách qua trong đám người, đến bên cạnh Hoắc Lữ Mậu hỏi.

Hoắc Lữ Mậu quay đầu nhìn lại trên người Đinh Nhị Cẩu, mặt hắn dính đầy đất, tất cả trên người toàn bùn, cái áo cảnh phục bị rách một đường dài.

– Cậu ở đâu chui ra mà thành cái dạng như thế này?

– Tôi đang ở nhà đâu, Trương Cường gọi điện thoại cho tôi báo là ở thôn Lô Gia Lĩnh phát sinh đại sự, cần trợ giúp khẩn cấp, tôi suy nghĩ ông đang ở tại đây, có phải là ông gặp chuyện gì, cho nên băng theo đường mòn nhỏ chạy tới, không trễ nha.

– Nhóc cậu không trễ? Xem lại một chút, đội cứu hỏa cũng đã tới dập lửa xong rồi!

– Đúng rồi, trưởng đồn, vì sau nhà cháy vậy?

– Theo quan sát, hình như là có người phóng hỏa, bất quá bây giờ chưa có điều tra xong, cho nên không thể kết luận được điều gì?

Hoắc Lữ Mậu nhỏ giọng nói.

– Trường đồn, tôi biết là ai phóng hỏa!

– Cậu biết? Ai?

– Vương Lão Hổ!

– Làm sao cậu biết, nói nhanh lên!

Hoắc Lữ Mậu lôi Đinh Nhị Cẩu ra khỏi đám đông, tìm đến một nơi vắng lặng.

– Trưởng đồn, ông còn nhớ chuyện trước, có biết vì sao tôi với Vương Lão Hổ đánh bạc không? Cũng là bởi vì bọn họ muốn đâm sau lưng tôi, nên tôi mới hạ thủ!

– Bọn họ và cậu không có thù oán gì, vì sao muốn đâm sau lưng cậu?

– Tôi cũng chẳng rõ, chính là con gái của bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết nói cho tôi biết, cô ấy kể lại đêm đó, cô trở về lấy mấy bộ quần áo, nhưng khi đi tới sát cửa bên ngoài thì nghe thấy Lưu Ma Tử, Trần Tiêu Tử, Vương Lão Hổ ba người bàn tính mưu kế lập ra cái bẫy để tôi mắc câu, dùng hình thức rủ tôi chơi bài, rồi gạt tôi thua một số tiền lớn, để về sau vì tôi mang nợ mà phải nghe theo lời bọn họ, bọn họ còn nói đến chuyện bầu cử, chính là muốn cho Lý Kiến Thiết một bài học, chuẩn bị phóng hỏa nhà chứa củi phía sau nhà Lý Kiến Thiết, nhưng cuối cùng tôi đã thắng cược với Vương Lão Hổ, nghỉ rằng hắn cũng không dám đốt lửa, không ngờ tới hắn lại còn dám đốt thật

– Những chuyện cậu nói đều là thật?

– Đương nhiên, nếu không tin, ông cứ đi hỏi Lý Phượng Ny con của bí thư chi bộ sẽ biết!

Đinh Nhị Cẩu nói rất chắc chắn.

– Lý Phượng Ny bây giờ không có ở đây, cô ta đi theo Lý Kiến Thiết đến bệnh viện để chăm sóc cho ông ấy rồi!

– À! Lý Phượng Ny có sao không?

– Cô ta không có việc gì, chỉ là trên cánh tay có chút bỏng, Lý Kiến Thiết thì bị khá nặng, phỏng chừng trên người hơn một nửa da bỏng đều phải cấy lại da, và chuyện này cậu có kể lại cho ai nghe chưa?

– Chuyện gì?

– Mẹ kiếp! Là chuyện Vương Lão Hổ muốn đốt nhà Lý Kiến Thiết chứ chuyện gì!

– Không có, ông là người thứ nhất biết đến!

– Vậy hả, như thế cũng tốt, Trương Cường tình hình như thế nào rồi, giờ còn chưa thấy tới.

– Trưởng đồn, tôi muốn giờ sẽ đi đến nhà Vương Lão Hổ nhìn xem, chuyện này thật sự thành lớn chuyện rồi, nếu thật sự là hắn đốt nhà, sợ giờ đã chạy trốn mất!

– Hai chúng ta không thể đến đó, vì đả thảo kinh xà thì phiền toái, chỉ sợ bắt không được hắn!

– Nhưng nếu chúng ta không đi, nói không chừng hiện giờ hắn đã chạy mất, đến lúc đó lại đi truy lùng, phỏng chừng hắn đã không còn ở trấn Lâm Sơn rồi, đến lúc đó nếu cảnh sát tại địa phương khác bắt được, đồn cảnh sát trấn Lâm Sơn lại mang tiếng nữa!

Trong lúc Hoắc Lữ Mậu đang do dự, thì Trương Cường dẫn người chạy tới.

– Trương Cường, các người như thế nào mà đến bây giờ mới đến, cậu xem Đinh Nhị Cẩu đây này, hắn từ thôn Bàng Tử Dục còn kịp chạy đến trước!

Hoắc Lữ Mậu thấy Trương Cường, bực bội gắt gỏng.

– Tại vì chúng tôi ở trong đồn chờ hắn nên mới đến trễ.

Trương Cường phân bua.

– Được rồi, không cần tìm lý do, Đinh Nhị Cẩu, cậu bây giờ với bọn Trương Cường đi tìm Vương Lão Hổ, xem hắn còn ở đó hay không, nếu không thấy hắn, lập tức báo cho tôi biết, nếu hắn có mặt ở nhà, lập tức khống chế lại, luôn cả hai tên Trần Tiêu Tử và Lưu Ma Tử!

– Hiểu rồi trưởng đồn, anh Cường, chúng ta đi thôi.

Đinh Nhị Cẩu đi trước dẫn đường.

– Nhị cẩu, tại sao lại muốn đi tìm Vương Lão Hổ, có phải là cậu lợi dụng chuyện công, trả thù việc tư à.

Trương Cường không hài lòng nói.

– Anh Cường, lần này thật không có liên quan đến tôi chuyện gì hết, là con gái của Lý Kiến Thiết nói, cô ấy chính tai đã nghe qua Vương Lão Hổ với Tiêu Tử, Ma Tử muốn đến nhà Lý Kiến Thiết đốt, giờ thì thật đúng là cháy rồi, anh suy nghĩ thừ xem, làm gì có chuyện khéo léo trùng hợp như vậy? Giờ không đi tìm hắn thì tìm ai đây!